Trì Phương nằm nhoài trên bàn, bình yên ngủ ngon. Độ tồn tại của cậu trong lớp luôn gần như bằng không, lại trốn sau rèm cửa, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không để ý đến cậu học sinh lười biếng một cách trắng trợn như thế.
"Đến đây, mọi người chào đón bạn mới nhé."
Tiếng vỗ tay liên tiếp trong phòng đánh thức Trì Phương, cậu mơ màng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với thiếu niên đứng trên bục giảng. Hắn cao hơn bạn đồng trang lứa một chút, làn da trắng bệch, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, rõ ràng cùng là đồng phục học sinh nhưng mặc trên người người ta lại mang đến một cảm giác đẹp trai đến khó hiểu.
Trì Phương sững sờ, nhìn thiên thần trên bục giảng tự giới thiệu bản thân, sau đó từng bước tiêu sái đến chỗ mình... Nói chuyện với người ngồi cạnh mình.
Vu Mặc: "Tôi muốn ngồi ở đây."
Bàng Tử Phi nhìn Vu Mặc nửa ngày, mới nhận ra hắn là cái người hôm đó, cậu ta vỗ bàn một cái, vừa định bùng nổ, chỉ thấy tên quỷ đáng ghét kia quay đầu nhìn về phía Trì Phương, trong giọng nói còn mang theo chút mong đợi, "Được chứ?"
Bàng Tử Phi: ? ? ? Cậu mới là chủ nhân của cái ghế này mà?
Trì Phương bị sắc đẹp của Vu Mặc mê hoặc không hề để ý hắn vừa nói gì, trực tiếp gật đầu rồi lại gật đầu. Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, Bàng Tử Phi vốn ngồi kế bên cậu đã chuyển ra sau lưng cậu, mà Vu Mặc... Lại trở thành bạn cùng bàn mới của cậu.
"Mong cậu giúp đỡ." Vu Mặc thấy Trì Phương ngơ ngác nhìn mình, chủ động đưa tay ra.
Trì Phương do dự bắt tay với Vu Mặc, cậu chỉ cảm nhận được một cảm giác, là tay của Vu Mặc lạnh thật.
Ngồi chung bàn với Vu Mặc không hề giống với ngồi chung bàn với Bàng Tử Phi, tính cách của Bàng Tử Phi luôn luôn tùy tiện, không hề có giới hạn với Trì Phương, thậm chí còn có một loại ý muốn bảo vệ khó giải thích, nên trước mặt hắn Trì Phương luôn có thể thoải mái. Nhưng rốt cuộc Trì Phương cũng hơi hướng nội, Vu Mặc cũng không phải người hay nhiều lời, kết quả hai người ngồi chung bàn một tuần, ngoại trừ nói mấy câu lúc Trì Phương muốn ra ngoài, căn bản cũng không nói gì nhiều.
Ngược lại là Trì Phương lại rất hăng hái truyền giấy nói chuyện với Bàng Tử Phi ngồi sau.
Vu Mặc muốn thay đổi tình trạng hiện tại, nhưng hắn cũng không có cách nào xuống tay. Cho dù là kiếp trước, cũng là Trì Phương ngỏ lời mời trước, hắn mới có cơ hội tiếp cận, còn hiện tại... Hắn liếc mắt nhìn Trì Phương. Không biết Trì Phương đang cúi đầu viết cái gì, lỗ tai còn hơi ửng đỏ, sau đó vò tờ giấy trong tay rồi vứt xuống bàn Bàng Tử Phi.
Rốt cuộc là viết cái gì! Vu Mặc thầm hận trong lòng.
Bàng Tử Phi mở tờ giấy trong tay ra, vẻ mặt phức tạp, cậu chần chờ mấy giây, mới viết vài chữ lên giấy.
"Cậu cố lên."
Mà bắt đầu từ ngày đó, hiếm khi Trì Phương chú tâm đến việc học, cũng không ngủ trong giờ nữa, nghiêm túc làm bài tập về nhà. Chương trình học cấp hai với Vu Mặc không có gì khó khăn, hắn làm bài xong sẽ lặng lẽ nhìn Trì Phương ngẩn ngơ. Trì Phương cũng không biết làm, Trì Phương cắn bút, Trì Phương nghĩ ra được cách làm, đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó... Trì Phương lại làm sai.
Vu Mặc nhìn Trì Phương làm nửa ngày, cuối cùng luôn đi đến đáp án sai, ánh mắt vốn sáng long lanh chậm rãi mờ đi, giống như một con thú nhỏ bị ướt mưa.
Hắn cuối cùng cũng nhịn không được, chủ động lại gần, mở miệng nói: "Hay là... Tôi chỉ cậu làm nhé?"
Trì Phương cũng biết bạn cùng bàn có sở thích không có gì làm sẽ lén nhìn mình, đối với chuyện hắn phát hiện cậu làm bài sai, Trì Phương cũng chỉ hơi đỏ mặt một chút. Cậu nghe Vu Mặc nói, hơi nghi hoặc nhìn vào mắt hắn, vì Vu Mặc chuyển trường đến đây, chưa trải qua kỳ thi nào, nên Trì Phương cũng không biết thành tích của Vu Mặc thế nào.
Nhưng mà bình thường hắn làm bài rất nhanh, chắc là... Cũng được nhỉ?
Trì Phương nghĩ nghĩ, lập tức giao bài tập cho Vu Mặc.
Vu Mặc xem cách làm của Trì Phương, vẽ một cái vòng tròn ở chỗ cậu làm sai, sau đó viết công thức chính xác bên cạnh. Hắn vừa thấp giọng giảng, vừa làm từng bước lên vở. Trì Phương nghiêm túc nghe, nhìn chữ viết của Vu Mặc trên cuốn vở theo bản năng.
Không hề giống với chữ viết chó tha của cậu, chữ Vu Mặc cực kỳ đẹp, Trì Phương không biết diễn tả thế nào, chính là cảm thấy rất đẹp rất dễ nhìn.
Trì Phương lặng lẽ đỏ mặt, quyết định tối về nhà phải lôi vở rèn chữ dưới gầm giường ra luyện tập!
Đợi đến khi Vu Mặc nói xong, Trì Phương chớp mắt mấy cái, mang theo sự sùng bái nhìn Vu Mặc. Cách giảng của Vu Mặc và giáo viên không giống nhau, nhưng lại hợp với Trì Phương hơn, gần như là Trì Phương vừa nghe đã hiểu. Cậu chớp mắt mấy cái, lại nhìn quyển vở ghi chép trước mặt, mềm giọng theo bản năng, thương lượng với Vu Mặc: "Sau này tớ có bài gì không hiểu, có thể hỏi cậu không?"
Vu Mặc cảm nhận được hơi thở của Trì Phương bên tai mình, lỗ tai gần như không có cách nào kiềm chế bắt đầu đỏ lên, hắn trấn định gật đầu, trả quyển vở trong tay cho Trì Phương, "Có thể."
Sau hôm đó, những cuộc trò chuyện của hai người bắt đầu nhiều hơn, phần lớn thời gian là Vu Mặc chỉ bài cho Trì Phương. Dần dần, có lẽ vì ngày càng thân với Vu Mặc hơn, mà Trì Phương phát hiện Vu Mặc đối xử với cậu còn không có giới hạn hơn cả Bàng Tử Phi, thậm chí có lần cậu đột nhiên muốn ăn kem, Vu Mặc lập tức giơ tay xin nghỉ tiết toán, sau đó đi ra ngoài mua kem cho cậu, lúc trở về còn nghiêm túc chống đỡ ánh mắt của giáo viên toán thay cho cậu.
Địa vị của Vu Mặc trong lòng Trì Phương nhanh chóng tăng vụt, Bàng Tử Phi cảm thấy bị uy hϊếp sâu sắc.
Nhưng Bàng Tử Phi còn chưa kịp làm gì, đã diễn ra một chuyện khiến cậu rất tức giận.
Trì Phương bị khi dễ.
Nguyên nhân chính là kỳ thi tháng lần này, vì có Vu Mặc giúp đỡ trong chuyện học tập, còn cả đề thi thử chuẩn xác mà Vu Mặc đã soạn cho Trì Phương, Trì Phương không chỉ thoát khỏi hàng ngũ đội sổ, mà thậm chí còn tăng tốc leo hạng. Thế nhưng, Trì Phương còn chưa vui vẻ được mấy ngày, đã nghe các giáo viên trong trường bàn tán, liên quan đến gia đình và thành tích của cậu. Trì Phương không để Vu Mặc và Bàng Tử Phi biết những chuyện này, một mình im lặng chịu đựng.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, trong trường xuất hiện một tin đồn, nói kết quả thi tháng của Trì Phương tốt như vậy, sở dĩ là do hạng nhất cả khối đưa phao cho cậu!
Hạng nhất cả khối là Vu Mặc, trực tiếp đá hạng nhất cũ ra khỏi vị trí từ lần thi đầu tiên, còn cao hơn người ta ba mươi điểm.
Lời đồn lan truyền rất nhanh, chỉ mới có một ngày mà cả lớp ai cũng biết, ngay cả bạn cùng lớp cũng đang lặng lẽ đánh giá Trì Phương. Biểu cảm của Trì Phương ngày càng khó coi, Vu Mặc cũng không nhịn được cau mày.
"Trì Phương, em ra ngoài một chút." Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa, gọi Trì Phương ra ngoài.
Trì Phương cắn cắn môi dưới, đứng dậy ra ngoài. Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa, thấy cậu đi ra, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Em..." Lời của cô lập tức dừng lại, nghi hoặc: "Vu Mặc, em ra đây làm gì?"
"Nghỉ ngơi." Vu Mặc lạnh lùng nói.
Nhưng hắn cứ đứng im tại chỗ, cũng không rời đi. Vu Mặc chuyển trường đến đây vài ngày, mẹ Vu đã đến bắt chuyện với nhà trường, con trai của bà rõ là hơn hai mươi tuổi, nếu không phải vì Trì Phương, hắn bây giờ căn bản là có thể trực tiếp học cấp ba rồi tham gia thi đại học, tuy bà đồng ý để Vu Mặc học cấp hai, nhưng mẹ Vu cũng không muốn con trai mình phải chịu ủy khuất ở trường, nên đã nhắc nhở nhà trường vài câu trong bóng tối.
Giáo viên chủ nhiệm đau đầu nhìn hai người, Vu Mặc đang ở đây, cô cũng không tiện nói gì Trì Phương, chỉ đành từ bỏ.
Trì Phương từ đầu tới đuôi chỉ cúi đầu, không nói câu nào.
Vu Mặc hơi bất an, hắn nhìn sang, cẩn thận đến gần Trì Phương, "Sao vậy?"
"Cô không tin tớ..." Trì Phương nhỏ giọng đáp, âm thanh mang theo sự run rẩy, còn có chút oan ức, nghe như sắp khóc đến nơi.
Vu Mặc lập tức hoảng loạn tay chân, kiên quyết trả lời, "Tại cô mù!"
Tiếng nức nở của Trì Phương dừng lại, qua nửa giây, cậu thở gấp, "Không cho nói bậy!"
... Vu Mặc thật là khó xử.
Chẳng qua tự nhiên bị gọi ra như thế, ngược lại Trì Phương cũng không quá buồn, chỉ là cậu không muốn về lớp cho lắm, cậu do dự nhìn hành lang, hỏi: "Tớ... Có thể đi ra ngoài một chút không?"
Vu Mặc cau mày, dẫn Trì Phương đến con đường nhỏ cạnh sân tập, hiện tại đúng lúc là mùa thu, lá rụng rơi đầy đất, đạp lên còn phát ra âm thanh. Trì Phương đến cùng vẫn còn là một đứa trẻ, không lâu sau đó lại vui vẻ đùa giỡn đạp lá cây. Ánh mắt Vu Mặc dịu dàng nhìn cậu, trong lòng đã nghĩ đến chuyện làm sao để lôi người hại Trì Phương ra trước ánh sáng.
Rất rõ ràng có người đứng sau chuyện này, tốc độ lan truyền lời đồn không khỏi quá nhanh, thậm chí... Trì Phương nhíu mày, tốc độ phản ứng của giáo viên cũng nhanh đến vô lý.
Tiểu Trì Phương chơi vui vẻ trên con đường nhỏ, đánh bay hết oan ức trong lòng, lúc về lớp, tuy rằng bạn cùng lớp vẫn dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn cậu, nhưng trong lòng Trì Phương lại không chút gợn sóng.
Ngược lại là hai người cậu để ý nhất lại luôn tin tưởng cậu!
Không sai, Vu Mặc đã thành công đứng ngang hàng với Bàng Tử Phi, trở thành hai người bạn tốt nhất của Trì Phương.
Thái độ của Vu Mặc đối với Bàng Tử Phi rất phức tạp, năm cấp ba kiếp trước, gần như là ngày nào hắn cũng ăn dấm chua với Bàng Tử Phi, dù cho hắn biết cuối cùng Bàng Tử Phi không có gì với Trì Phương, Vu Mặc cũng không thể nào có hảo cảm với cậu ta được. Thế nhưng Trì Phương tin tưởng cậu ta, có nghĩa là cậu ta thật sự đối xử với Trì Phương rất tốt.
Chẳng qua lần này, Bàng Tử Phi lại giúp Vu Mặc giải quyết mối bận tâm.
Vốn Vu Mặc định đi tìm mấy tên đồn thổi bậy bạ, hỏi ra thủ phạm từ trong miệng bọn họ, kết quả Bàng Tử Phi đi đến, trực tiếp lôi tên thủ phạm ra.
Vương Bằng Vũ... Vu Mặc không ngờ Vương Bằng Vũ lại học chung một trường cấp hai với Trì Phương, nghĩ đến thiếu niên bị Vương Lượng hại chết trước kia, Vu Mặc nhịn không được mà lạnh giá trong lòng, may mà Vương Bằng Vũ học trên Bàng Tử Phi một lớp.
Biết được mục tiêu, mọi chuyện sau đó đều dễ dàng hơn rất nhiều. Những người khác không dám đυ.ng đến Vương Bằng Vũ, chẳng qua là vì Vương Bằng Vũ là người của Vương gia, sau lưng còn có Vương Lượng. Nhưng Vu Mặc không sợ Vương gia, còn Vương Lượng... Hắn bây giờ chắc là sắp bị mẹ Vu ép đến phát điên rồi.
Tuy rằng mẹ Vu luôn luôn ghét bỏ đứa con trai lạnh nhạt của mình, nhưng không có nghĩa là bà không thương Vu Mặc. Kể từ khi biết được sau này Vu Mặc có thể chết vì Vương Lượng, mẹ Vu lập tức trực tiếp đối đầu với Vương Lượng.
Đừng nên xem thường một người mẹ điên cuồng vì bảo vệ con của mình, hiện tại Vương Lượng còn chưa thể dễ dàng vượt qua cánh cửa Vương gia, đè ép sự tình của thiếu niên nọ đã để lại sự bất mãn của Vương gia đối với Vương Lượng. Bây giờ không biết Vương Lượng làm gì mà lại đắc tội với phu nhân, nội bộ Vương gia đã mơ hồ bắt đầu có người muốn từ bỏ Vương Lượng. Chỉ là dù sao Vương Lượng cũng có ơn với Vương Bằng Vũ, Vương gia cũng không dám dễ dàng vứt bỏ hắn, bằng không cái mũ lấy oán trả ơn sẽ chụp lên đầu họ.
Chính đang thời điểm Vương gia không biết nên quyết định thế nào, mẹ Vu lặng lẽ cho họ một lối thoát.
Chuyện năm đó thế mà lại là một cái bẫy? !
Sau khi mọi chuyện bại lộ, Vương Lượng trực tiếp trở thành con rơi, còn Vương Bằng Vũ... Lại ghi hận trên người Vu Mặc. Vu Mặc điều tra được chuyện này, ánh mắt hơi âm trầm. Hoá ra hắn có liên quan đến Trì Phương từ đầu, bởi vì hắn chuyển trường đến đây chỉ để được ở cạnh Trì Phương, vậy mà Vương Bằng Vũ lại nghĩ ra một chiêu triệt đường sống của bản thân như thế.
Vu Mặc và Bàng Tử Phi ngầm hiểu giấu chuyện này với Trì Phương, chiều hôm sau, hai người chặn đường Vương Bằng Vũ cùng năm tên đàn em của hắn.
Sắc mặt Bàng Tử Phi hơi khó coi, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn, đi theo Vu Mặc. Vương Bằng Vũ nhìn Vu Mặc, vẻ mặt xem thường, "Còn dám xuất hiện? Mày nghĩ là mày có thể một chọi năm à..." Lời còn chưa dứt, Vu Mặc đã chạy đến trước mặt Vương Bằng Vũ, đấm thẳng vào mặt hắn.
Vương Bằng Vũ vội vàng lui ra sau hai bước, chật vật né nắm đấm của Vu Mặc, hắn không ngờ Vu Mặc một lời không ngờ liền lao lên như vậy, ánh mắt loé lên sự căm hận, cũng không khách khí nữa, nổi giận nói: "Đánh nó cho tao!"
Mấy tên đàn em của Vương Bằng Vũ nghe vậy thì cùng lúc lao lên, sắc mặt Bàng Tử Phi tối sầm, đang định tiến lên hỗ trợ thì nghe thấy Vu Mặc nói một câu, "Đừng đến phá đám."
Bàng Tử Phi tức giận nghiến răng, nhưng ngay giây sau cậu đã mở to hai mắt, hiểu lý do tại sao Vu Mặc không để cậu giúp sức.
Những người kia nhìn cao lớn thế thôi, nhưng không người nào có thể chạm vào Vu Mặc, còn có hai tên không cẩn thận đấm nhầm phe mình, ngược lại là Vu Mặc đứng giữa, rất nhanh đã khiến cho năm người đo đất.
Nếu cậu mà lao lên, không chừng cũng sẽ trở thành một trong số những người nằm dưới đất.
Vương Bằng Vũ không ngờ thân thủ của Vu Mặc tốt như vậy, hắn nhìn Vu Mặc chậm rãi đến gần, sợ đến chân run cầm cập, hắn hoảng sợ nhìn Vu Mặc, miệng còn uy hϊếp: "Mày, mày đừng đến đây, tao chính là con của Vương... A!" Vu Mặc đạp thẳng lên mặt hắn, mũi Vương Bằng Vũ đau xót, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Vu Mặc lại không hề nương tay, từng quyền mạnh mẽ đánh lên người Vương Bằng Vũ, cuối cùng mới đứng dậy rời đi. Bàng Tử Phi đứng bên cạnh không dám thở mạnh, đợi đến khi Vu Mặc rời đi, cậu mới do dự một lát rồi cũng bỏ đi.
Trì Phương không biết Vu Mặc và Bàng Tử Phi đi đâu làm gì cả buổi chiều, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi bất an, đợi đến khi Vu Mặc trở về, cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy ngón tay của Vu Mặc bị thương. Khoé mắt của Trì Phương lập tức đỏ hồng, cậu nổi giận nhìn Vu Mặc, giận dỗi nói: "Cậu đi đánh nhau!"
Trong lòng Vu Mặc hơi hoảng loạn.
Tuy Vu Mặc không nói gì, nhưng tiểu Trì Phương vẫn đoán được đại khái tại sao hắn lại đánh nhau. Cậu cũng không nói gì, vẻ mặt tức giận, một mình chạy ra khỏi lớp học. Vu Mặc chậm một bước, chờ đến khi hắn ra ngoài không biết Trì Phương đã chạy đâu mất rồi.
Trì Phương đến quầy hàng ở căn tin mua băng cá nhân, đang trong giờ học không thể ra ngoài, Trì Phương đứng trước cổng trường, nhìn hàng rào cao một cách bất thường, trong lòng có chút tức giận với anh hai. Nếu không phải vì năm đó Trì Chính trốn học quá nhiều, nhà trường cũng sẽ không cố ý làm hàng rào cao thêm 1 mét...
Hết cách rồi, quầy hàng ở căn tin chỉ bán băng cá nhân, Trì Phương chỉ có thể mua nhiều một chút, mang về lớp học.
Vu Mặc đang ngồi trong lớp sốt ruột, thấy cậu trở về mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn băng cá nhân trong tay Trì Phương, hơi ngẩn người. Trì Phương giận nhanh quên cũng nhanh, đã quên lúc mình ra ngoài còn hung tợn với Vu Mặc, cậu ngồi xuống ghế, cẩn thận đặt tay của Vu Mặc lên bàn, nghiêm nghiêm túc túc dán băng cá nhân lên từng vết thương.
Nhìn hơi xấu.
Trì Phương dán xong mới nhận ra, hình như cậu dán hơi nhiều, nên nhìn tay Vu Mặc không khác gì quấn miếng vải rách... Cậu chần chờ không biết có nên gỡ vài miếng ra không thì Vu Mặc đã rút tay về.
Trì Phương cũng không nghĩ nhiều nữa, cậu dọn dẹp rác trên bàn xong, mới chăm chú nhìn Vu Mặc, "Đánh nhau không tốt."
Vu Mặc dừng một chút, gật gật đầu. Nếu Trì Phương không thích đánh nhau, lần sau hắn đổi cách khác là được.
Thấy Vu Mặc gật đầu, Trì Phương mới thoả mãn mỉm cười, đột nhiên để ý đến Bàng Tử Phi ngồi sau lưng đang ai oán nhìn mình, Trì Phương rùng mình một cái, hỏi: "Sao vậy?"
Bàng Tử Phi yên lặng cắn khăn tay gào khóc trong lòng, vốn Trì Phương thân với cậu nhất, kết quả đang đi tự nhiên lòi ra một tên Vu Mặc. Cậu đánh cũng đánh không lại... Cuộc đời khó khăn quá đi mất.
——————————
Vết thương trên tay Vu Mặc chỉ mất hai ngày để lành hẳn, nhưng băng cá nhân lại nằm ở đó hết một tuần lễ, cuối cùng vẫn là Trì Phương không nhìn nổi, bèn tự tay gỡ băng cá nhân ra.
——————————
Băng cá nhân năm đó, vẫn luôn nằm trong hộp kho báu của Vu Mặc, bên trong có bức tranh đầu tiên Trì Phương tặng hắn, cúc tay áo, chìa khoá dây xích, thậm chí là tờ giấy Trì Phương tiện tay viết cho hắn. Có lần Trì Phương nhìn thấy, tò mò hỏi hắn: "Rốt cuộc là anh có ý đồ với em từ khi nào thế?"
Vu Mặc cất hộp đi, tiện tay nhận chiếc khăn Trì Phương đưa cho hắn để lau tóc. Trì Phương thoải mái nhắm mắt lại, rất nhanh đã quên mất câu hỏi của mình, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Vu Mặc nửa quỳ xuống bên giường, ngắm nhìn vẻ mặt yên bình khi ngủ của Trì Phương.
Tôi sinh ra vì em, yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
【 Toàn văn hoàn, cảm ơn các bạn vì đã theo dõi trong suốt khoảng thời gian qua 】