Vu Mặc nhíu chặt lông mày, nhìn quanh bốn phía. Xung quanh hình như là một công viên nhỏ, cây cỏ xanh mát, mà hắn thì đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây, lắc lắc đôi chân nhỏ. Vu Mặc cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đôi chân ngắn ngủn bé xíu của mình. Sau đó hắn lại nhìn sang cánh tay của mình, tuy gầy hơn những đứa trẻ bằng tuổi rất nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, thân thể này nhất định vẫn chưa lớn.
Hắn đang ở đâu?
Vu Mặc cau mày, lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Trong ký ức cuối cùng của mình, hắn đang ôm Trì Phương, có lẽ vì quá mệt mà hắn đã ngủ quên trên quan tài băng, với nhiệt độ của chiếc quan tài và sự hẻo lánh của ngôi biệt thự, đợi đến khi có người phát hiện thì hắn cũng đã chết cóng từ lâu mới đúng.
Tại sao hắn vẫn còn ở đây, mà còn... Đổi một cơ thể khác.
Vu Mặc mím mím môi, vừa định nhảy từ trên ghế xuống, vô tình phát hiện con đường bên trái có hai đứa bé đang đi đến. Một bé trong đó hình như hơi nhát, nắm chặt tay bé béo bên cạnh không rời. Ánh mắt Vu Mặc khoá chặt trên người cậu bé nhỏ con nọ, động tác nhảy xuống ghế dường như hơi lảo đảo, nhưng hắn giống như không hề phát hiện ra sự bất thường của chính mình.
Sự khác thường của hắn đã khiến hai đứa trẻ chú ý, có lẽ vì ánh mắt của Vu Mặc quá đáng sợ, cậu bé nhỏ con núp sau lưng cậu bé béo béo theo bản năng. Vu Mặc nhìn hành động của hai người, mặt mày biến sắc, hắn trực tiếp đi lên vài bước, kéo Trì Phương vào trong l*иg ngực mình.
Tiểu Trì Phương đột nhiên chuyển từ khu an toàn (sau lưng Bàng Tử Phi) đến khu nguy hiểm (trong l*иg ngực Vu Mặc), bị doạ đến phát khóc, khoé mắt mang theo nước mắt, vừa run rẩy vừa đáng thương muốn quay đầu nhìn Bàng Tử Phi. Nhưng cậu bé trước mặt ôm cậu quá chặt, nên tiểu Trì Phương không có cách nào xoay đầu ra sau được.
Bàng Tử Phi đột nhiên bị người khác cướp mất bạn thân, ngẩn ngơ một giây mới phản ứng lại được, đưa tay muốn cứu Trì Phương khỏi ma trảo. Kết quả cậu bé ôm người ta trong lòng không khác gì con cá trạch, căn bản là không bắt được, ngược lại còn làm Bàng Tử Phi mệt chết.
"Cậu... Cậu thả Trì Tiểu Phương ra!" Bàng Tử Phi thở hổn hển nói.
Thật sự là Trì Phương, Vu Mặc siết chặt tay theo bản năng, lại ý thức được Trì Phương đang không được thoải mái, mới buông lỏng tay một chút. Hắn cúi đầu, nhìn cậu bé cùng lắm chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, lần đầu tiên cảm ơn ông trời.
Ban đầu tiểu Trì Phương còn sợ cậu trai này sẽ đánh mình, kết quả người ta ngoại trừ ôm cậu hơi chặt ra thì cũng không làm gì khác. Trì Phương thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là bị ôm một chút thôi mà, tiểu Trì Phương đáng yêu từ nhỏ, lúc nào theo mẹ Trì ra ngoài gặp người quen cũng bị người ta ôm một cái, chắc là người này cũng vậy... Cũng muốn ôm cậu nhỉ?
Bản thân mình là một người đàn ông, chỉ bị ôm có tí thôi, không được khóc!
Tiểu Trì Phương lập tức mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong.
Âm thanh của Bàng Tử Phi cuối cùng cũng hấp dẫn sự chú ý của giáo viên, Trì Phương rất ngoan ngoãn, hơn nữa vì cậu là người nhà Trì gia, các giáo viên tất nhiên sẽ để ý cậu hơn những bạn khác. Kết quả đến nơi, Trì Phương ngoan ngoãn bị một cậu bé lạ lẫm ôm chặt, Bàng Tử Phi đứng một bên nổi giận đùng đùng, nhưng cậu bé lạ lẫm kia không hề liếc mắt nhìn Bàng Tử Phi một cái.
"Nè em..." Giáo viên hơi chần chừ, hỏi Trì Phương, "Em ấy là người quen của em sao?"
Trì Phương lắc đầu, cậu ngay cả tên của người ta còn không biết.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cậu, cậu bé nọ giống như là có thuật độc tâm, mở miệng nói: "Vu Mặc."
Giọng nói của cậu bé rất êm tai, mang theo sự non nớt của thiếu niên, lại có chút mê hoặc khó giải thích. Trì Phương có chút thanh khống mím môi, mỉm cười thật tươi nhìn Vu Mặc.
"Tớ là Trì Phương, Trì trong ao nước, Phương trong tứ phương."
Thấy cậu bé không có địch ý, các giáo viên cũng không ép hắn buông Trì Phương ra, mà hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Bạn nhỏ Vu Mặc, người nhà của em đâu?"
Vu Mặc dừng một chút, lục tìm trong ký ức xem người cùng mình đến công viên là ai, sau đó như đột nhiên nhận ra gì đó, chầm chậm quay đầu lại. Một bên khác trong con đường nhỏ, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế mà hắn vừa ngồi, người phụ nữ đeo kính đen, một tay chống cằm, tuy không thể nhìn rõ mặt mày, nhưng có thể cảm nhận được bà đang nhìn họ một cách tràn đầy hứng thú.
... Xong, mẹ có hứng thú rồi.
Mẹ Vu nhìn sắc mặt của con trai mình cứng đơ nhưng vẫn không muốn buông người trong lòng ra, đôi mắt chợt loé lên sự kinh ngạc. Bà đến gần như cùng lúc với giáo viên, cũng không rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì, nhưng bà lại đột nhiên phát hiện con trai mình có gì đó không đúng cho lắm.
Bệnh sạch sẽ của Vu Mặc đã rất nghiêm trọng từ nhỏ, mẹ Vu đừng nói thấy hắn chủ động ôm ai, coi như là những người khác không cẩn thận đυ.ng phải góc áo của hắn, Vu Mặc cũng không nhịn được muốn đi thay một bộ đồ khác. Tuy rằng những thói xấu đó đã được bà dạy dỗ bỏ đi một cách chậm rãi, nhưng Vu Mặc vẫn sẽ không chủ động tiếp xúc với người khác như cũ.
Mà bây giờ, cái người đang liều mạng ôm con người ta kia là ai? Huống chi... Ánh mắt của mẹ Vu loé lên sự nghi hoặc, tuy Vu Mặc giấu rất kỹ nhưng mẹ Vu vẫn có thể mơ hồ nhìn ra từ trong biểu cảm của Vu Mặc một cảm giác giống như... Kiếp sau gặp lại.
Con trai mình gặp bảo bối của Trì gia từ khi nào?
Mẹ Vu hơi nhíu mày, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, đứng dậy đi đến chỗ đám người. Tuy mẹ Vu trang điểm không khác gì người thường, nhưng sự quý phái và lễ nghi trong từng cử chỉ lại không thể nào giấu được. Giáo viên nọ nhìn Vu Mặc một chút, lại nhìn mẹ Vu một chút, "Xin hỏi... Chị là người nhà của Vu Mặc ạ?"
Mẹ Vu gật đầu, chủ động tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt đẹp đẽ, giống y như đúc với đôi mắt của Vu Mặc.
Giáo viên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Vu Mặc, "Được rồi, bạn nhỏ Vu Mặc, mẹ em đến đón em kìa." Cô vốn muốn Vu Mặc buông Trì Phương ra, vậy thì cô có thể dẫn Trì Phương và Bàng Tử Phi về điểm tập trung. Kết quả Vu Mặc nghe vậy, không những không buông Trì Phương ra, mà còn ôm cậu đi về phía mẹ Vu hai bước.
Đây là... Có ý gì?
Nụ cười trên mặt giáo viên cứng đờ, ánh mắt có chút mờ mịt. Nhưng Bàng Tử Phi bên cạnh không thể nhịn được, hắn tiến lên kéo cánh tay của Trì Phương lại, giận dữ nói: "Cậu thả Trì Tiểu Phương ra!"
Vu Mặc quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Bàng Tử Phi, trong mắt thậm chí còn hiện lên sát ý. Tuy hắn biết người này rất quan trọng với Trì Phương, nhưng... Hắn không có cách nào tha thứ cho cậu ta chuyện muốn cướp Trì Phương với mình.
Bàng Tử Phi bị khí thế của Vu Mặc doạ cho sợ hãi lùi ra sau vài bước, chân tay mềm nhũn. Trì Phương vẫn ở trong l*иg ngực Vu Mặc mờ mịt ngẩng đầu lên, không hiểu sao vừa rồi cái ôm này còn rất ấm áp, mà sao hiện tại đột nhiên như có gió lạnh thổi qua. Thành công doạ kẻ địch lui bước, Vu Mặc lập tức thu hồi khí thế, ánh mắt nhìn Trì Phương hết sức dịu dàng.
Không biết tại sao Trì Phương lại thấy có gì đó sai sai, cậu mím môi, nhỏ giọng nói: "Cái kia... Cậu có thể buông tớ ra trước được không?"
Vu Mặc dừng một chút, lời của người khác hắn có thể không nghe, nhưng hắn không muốn làm Trì Phương mất hứng, đành phải không tình nguyện thả tay ra.
Trì Phương cuối cùng cũng được đứng thẳng, nhịn không được xoa xoa eo, vẫn luôn duy trì tư thế nghiêng ra đằng trước từ nãy đến giờ, Trì Phương cảm thấy eo mình cũng phải đứt được mấy khúc rồi! Đợi đến lúc cảm giác đau nhức trên eo giảm đi một chút, Trì Phương mới quay đầu nhìn giáo viên cách đó không xa, mỉm cười vẫy tay với Vu Mặc, nói: "Tớ phải đi tập hợp rồi, lần sau gặp lại nha!"
Nói xong, Trì Phương lập tức ngoan ngoãn chạy về chỗ giáo viên, còn thuận tiện dẫn theo Bàng Tử Phi bên cạnh.
Đôi chân muốn tiến lên phía trước của Vu Mặc dừng lại, hắn nhìn bóng lưng của Trì Phương dần dần biến mất vào trong rừng. Bản thân hắn bây giờ đối với Trì Phương chỉ là một người xa lạ, sự thật này khiến Vu Mặc vừa thấy mất mát vừa nôn nóng. Khuôn mặt của Vu Mặc sau khi trưởng thành luôn lạnh như băng không có cảm xúc gì, cho dù là trong lòng dời sông lấp biển thì gương mặt cũng không hề biến sắc.
Thế nhưng, suy cho cùng trẻ em vẫn sẽ để lộ nhiều cảm xúc hơn người lớn một chút.
Mẹ Vu đứng bên cạnh, thu hết biểu cảm của Vu Mặc vào đáy mắt.
Buổi tối, mẹ Vu đợi Vu Mặc ăn cơm xong, bà đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn con trai mình, hỏi: "Có muốn nói gì không?"
Đến rồi.
Ánh mắt Vu Mặc hơi trầm xuống, vô số câu trả lời lướt qua trong đầu hắn, sau đó hắn trực tiếp chọn cái đơn giản nhất và tiện nhất.
"Con đến từ mười hai năm sau." Vu Mặc chân thành nói, "Trì Phương là bạn của con trong tương lai."
Mẹ Trì nhíu mày, bà chăm chú nhìn Vu Mặc, dường như muốn tìm ra dấu vết của lời nói dối.
Vu Mặc để mẹ Vu tùy ý đánh giá, dù sao hắn cũng không hề nói dối, đối với Vu Mặc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà nói, Trì Phương quả thật là bạn của hắn. Chỉ là bây giờ hắn nói như vậy, mẹ Vu sẽ ngay lập tức cho rằng... Mười năm sau hai người sẽ ở bên nhau.
Mẹ Vu chậm rãi thu ánh mắt lại, cũng không nói là tin hay không tin, mà lại đột nhiên hỏi: "Năm tám tuổi, khi con làm vỡ chiếc ấm tử sa* bùn cao cấp của ông nội, ông đã nói gì?"
*Ấm tử sa: Vu Mặc giật giật khoé miệng, "3 vạn, nhớ bồi thường. Hơn nữa cái mà con làm vỡ là ấm tử sa đen."
Mẹ Vu nhíu mày, lại hỏi: "Năm sinh nhật sáu tuổi của con, mẹ tặng con cái gì?"
Vu Mặc ngẩn người, nghiêm túc hồi tưởng lại, có chút mờ mịt: "Không phải lúc đó mẹ với cha..."
"Được rồi." Mẹ Vu cắt ngang lời Vu Mặc, ho nhẹ một tiếng, xác nhận người trước mặt quả thật là con trai mình, tuy đã lập tức biến từ mười bốn lên hai mươi sáu...
Mẹ Vu xoa xoa trán, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao con lại quay về?"
Vu Mặc dừng một chút, hơi chần chừ rồi đáp, "Chắc là vì... Chết."
Mẹ Vu nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, "Có cần mẹ?"
"Con ngủ quên ở phòng đông lạnh, nên cũng không rõ những chuyện sau đó." Vu Mặc bỏ qua lý do tại sao mình lại ở phòng đông lạnh.
Mẹ Vu nhíu mày, hơi bất mãn hỏi: "Trì Phương đâu? Sao không đi cứu con?"
Sắc mặt Vu Mặc tối đen, "Cậu ấy... Bị gϊếŧ từ một năm trước rồi."
Chẳng trách tại sao vừa nãy ánh mắt con trai mình nhìn Trì Phương lại kinh khủng như vậy, chỉ kém trực tiếp ăn người ta vào bụng. Mẹ Vu chậm rãi tin Vu Mặc trong lòng, bà nhìn Vu Mặc, hỏi: "Nên giờ con định báo thù?"
Nghĩ đến con trai mình chắc là rất hận người kia.
Vu Mặc lại yên lặng lắc đầu, nói: "Hắn tên Vương Bằng Vũ, là con riêng bên ngoài của con gái Mã gia và tài xế của Trì gia, năm đó hắn lập kế hoạch giải cứu Vương Mã nên được Mã gia nhận nuôi."
Lời trong lời ngoài nhưng lại giao mọi việc cho mẹ Vu.
Mẹ Vu chỉ đành gật đầu bất đắc dĩ, sau đó hỏi: "Chuyện này mẹ sẽ giải quyết, vậy con muốn làm gì?"
Vẻ mặt Vu Mặc vô cùng nghiêm túc, "Chuyển trường, theo đuổi vợ."