Trì Phương đợi nửa ngày, vẫn không nhận được câu trả lời của Vu Mặc, tâm tình nháy mắt rơi xuống, tùy ý nhìn lướt qua tin nhắn của Bàng Tử Phi, trả lời một câu rồi dẹp điện thoại.
Tâm trạng buồn bực, bài tập cũng chẳng muốn làm nữa, vừa khéo Trì Phương nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, cậu ló đầu ra ngoài: "Anh hai, anh đi đâu thế?"
Trì Chính nhíu mày, nói: "Ra ngoài đua xe, làm sao? Em cũng muốn đi à?"
Trì Phương nghe đến hai chữ đua xe, liền run lập cập theo bản năng, vẻ mặt cũng có hơi không ổn.
Thấy thế, động tác xuống lầu của Trì Chính dừng lại, quay về bên người Phương: "Em sao vậy?"
Trì Phương lấy lại tinh thần, lắc đầu cười, ánh mắt lấp lóe, hỏi: "Anh đi với bọn anh Hứa à?"
Trì Chính lo lắng nhìn Trì Phương, gật gật đầu: "Ừ, Hứa Quang gọi anh."
Trên mặt Trì Phương mang theo nụ cười, cậu đi đến bên người Trì Chính, "Anh hai, dẫn em theo nhé?"
Trì Chính lườm cậu một cái, "Đi cái gì mà đi, đó là nơi trẻ con nên đến sao?"
Trì Phương cũng chẳng sợ, cậu nở nụ cười lấy lòng, vừa nói vài câu lời hay ý đẹp, là Trì Chính liền không thể không phất phất tay, "Được rồi được rồi, nhưng anh nói rõ trước, đi theo là cái gì cũng phải nghe lời của anh."
Trì Phương gật gật đầu, chỉ là nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng...... Không có ý tốt.
Hừ hừ, tâm tình cậu không tốt, vậy cậu cũng phải để cho người khác tâm tình không tốt.
Về phần người khác này, thì tìm ai đó khai đao là được rồi.
Trì Chính dẫn Trì Phương đến một ngọn núi ở vùng ngoại thành, Hứa gia mở một sơn trang ở dưới chân núi, lúc Trì Chính đến thì những người khác đều đã có mặt, thấy xe hắn lái vào là vây quanh ngay. Trì Chính xuống xe, trên mặt cũng mang theo nụ cười: "Đi đi đi, đi sang chỗ khác đi, vây quanh tôi làm gì, tôi cũng có phải gái đâu."
Những người khác cũng không giận, hiện tại chính là thời điểm danh tiếng vang dội nhất của Trì gia, sợ là bọn họ có không thích Trì Chính thì cũng chẳng dám biểu hiện ra mặt.
Trì Chính đuổi những người khác đi, chỉ còn dư lại ba người bạn khá quen thuộc với mình, mới xuống xe rồi đi ra sau. Ba người bạn tốt kia nhịn không được nhíu mày, đây là lần đầu tiên họ thấy Trì Chính mở cửa xe cho người khác, Hứa Quang mờ mịt chớp mắt, hỏi: "Sao thế? Dẫn em dâu tới à?"
Trì Chính nhỏ hơn Hứa Quang.
Trì Chính nghe thế thì lườm y một cái, "Đoán mò gì đó," Vừa nói, anh vừa mở cửa xe, Trì Phương ngoan ngoãn đi ra, "Đây là em trai em, hôm nay dẫn em ấy đến giải sầu, không được sốt ruột tiếp cận em trai em đâu đó."
Hứa Quang hơi kinh ngạc, Trì Chính là cậu hai của Trì gia, em trai của anh chỉ có thể là cậu út Trì gia Trì Phương, người quen của Trì Chính đều biết anh yêu thương cậu em trai này thế nào, Trì gia cũng luôn luôn bảo vệ Trì Phương kín kẽ, căn bản là chưa từng có ai gặp được Trì Phương.
Thế mà hôm nay Trì Chính cam lòng dẫn em trai của mình đến?
Trì Phương đứng bên người Trì Chính, bị ba người đánh giá trên dưới cũng không phản ứng gì, mà là ngoan ngoãn cười cười, lần lượt chào hỏi với từng người Trì Chính giới thiệu.
Hứa Quang là con một của Hứa gia, luôn rất hâm mộ Trì Chính có em trai, lại gặp Trì Phương biết điều thế, trong lòng ngày càng yêu thích, dẫn cậu vào trong sơn trang: "Trì Phương đúng không? Gọi anh là anh Hứa là được, đến đây, anh Hứa dẫn em đi ăn ngon."
Trì Phương nhìn y, nụ cười trên mặt lại chân thành hơn đôi chút, cậu gật gật đầu, nhưng không trực tiếp đi, mà quay đầu nhìn về phía Trì Chính.
Trì Chính sững sờ, mới nhớ trước khi đến đây, anh đã bảo Trì Phương phải nghe lời mình.
Sao em trai mình lại ngoan thế nhỉ!
Trong lòng Trì Chính cảm thán, phất tay nói: "Đi thôi," Nói xong, lại nhìn về hướng Hứa Quang: "Không cho bắt nạt em trai em đâu đó."
Trì Phương bật cười, không phải người bình thường nên dặn cậu không được gây phiền phức cho người khác sao?
Hứa Quang cũng không tức giận, y quen Trì Chính sắp mười năm rồi, đã sớm biết tính tình Trì Chính thế nào, chỉ thuận miệng đáp một tiếng, rồi mang Trì Phương vào trong.
Còn lại hai người nhíu mày, một người trong đó nhìn về phía Trì Chính: "Em cậu ngoan thật, thực sự chẳng giống cậu chút nào."
Đừng nhìn bình thường Trì Chính tươi cười đẹp thế nào, thật ra anh rất ít khi cười trước mặt người khác, nếu anh mà cười với người lạ, thì nhất định người nọ phải xui xẻo rồi.
Trì Chính cũng chẳng tức giận, mà đắc ý nói: "Thế á, cũng không xem đó là em trai của ai."
Bộ dáng anh trai ngốc này, làm người nghe có kích động muốn quất anh.
"Đúng rồi," Anh quay đầu nhìn một người vẫn luôn yên tĩnh bên cạnh, "Vương Lượng, tay cậu không sao chứ?"
Thời gian Vương Lượng chơi với bốn người bọn họ ngắn nhất, chỉ có hai ba năm, luôn là đàn em để bọn họ chăm sóc. Nghe nói hình như mấy hôm trước Vương gia náo loạn chuyện gì đó, tay Vương Lượng bị chém trúng, phải đến bệnh viện khâu mấy mũi.
Lúc đó Trì Chính cũng rất vội, chỉ có thể đưa hắn đến bệnh viện, hôm nay mới có thời gian hỏi thăm Vương Lượng một chút.
Vương Lượng nghe thế thì gật đầu, nở nụ cười ôn hòa: "Không có chuyện gì lớn."
Trì Chính gật đầu, "Vậy thì tốt."
"Đi thôi, xem tên Hứa Quang kia lừa em trai tôi đi đâu rồi."
Trì Phương vào trong cùng Hứa Quang, toàn bộ ngọn núi này đều bị Hứa gia mua lại, xây thành một sơn trang nhỏ. Đây là lần đầu tiên Trì Phương nhìn thấy nơi này, hiếu kỳ nhìn quanh, Hứa Quang vừa giới thiệu vừa dẫn cậu vào trong.
Đợi đến lúc hai người đi vào trong cùng, Trì Phương liền nhìn thấy một bãi đỗ xe trước mặt, toàn là xe thể thao. Nụ cười trên mặt cậu dừng một chút, ánh mắt không tự chủ rơi lên một chiếc xe đậu ở trong cùng bên phải.
Màu đỏ đậm, và cả hình dáng nhẹ nhàng đó... Trì Phương nháy mắt nhớ lại đêm hôm ấy, cậu cũng lái một chiếc xe như thế, kết quả trực tiếp rơi ra khỏi đường núi vào một khúc cua, nếu không phải cậu đem hết toàn bộ sức lực bò ra từ trong xe, thì nơi bị bỏng không chỉ là cánh tay, mà là toàn bộ lưng cậu.
Lửa đỏ nóng rực đến đau đớn...
"Tiểu Phương? Tiểu Phương em sao vậy? Trì Phương!" Hứa Quang liên tiếp gọi vài tiếng, nhưng Trì Phương đều chỉ nhìn chằm chằm vào hướng nào đó, y chỉ có thể vặn to âm lượng gọi tên cậu.
Trì Phương mãnh liệt lấy lại tinh thần từ trong ký ức, sắc mặt tái nhợt, trên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
"Em sao vậy? Nhìn thấy cái gì à?" Hứa Quang khó hiểu. Ánh mắt cậu nhóc này như là một chú thỏ bị kinh hoàng, thân thể đơn bạc cùng sắc mặt trắng bệch càng làm cho người ta đau lòng.
Trì Phương lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Hứa Quang cau mày, thuận theo ánh mắt của Trì Phương nhìn sang, cũng chỉ có thể thấy một chiếc xe thể thao. Hình như chiếc xe kia là của... Vương Lượng? Nên cậu nhóc này sợ sệt như thế là vì Vương Lượng à?
Trong lòng để lại một tia cảnh giác, Hứa Quang cũng không hỏi nhiều nữa, mà mang Trì Phương đến một bên sơn trang, tìm một căn phòng cho cậu nghỉ ngơi.
Trì Chính ứng phó xong một đám người, mới tìm được Hứa Quang: "Em trai em đâu?"
Hứa Quang chỉ chỉ sơn trang cách đó không xa, "Anh mới tìm cho em ấy căn phòng để nghỉ ngơi rồi."
"Sao vậy?" Dính đến em trai nhà mình, Trì Chính nháy mắt cảnh giác hơn, "Sao đột nhiên em ấy lại muốn nghỉ ngơi?"
Hứa Quang do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Anh cũng không rõ, vừa nãy anh dẫn em ấy đến bãi đậu xe, em ấy cứ liên tục nhìn chằm chằm vào một chiếc xe, sắc mặt ngày càng trắng." Nói đến đây, Hứa Quang cũng khó hiểu, "Có phải Trì Phương... Từng gặp tai nạn xe cộ không?"
Biểu hiện của Trì Phương quá giống người sống sót qua tai nạn xe cộ, còn là tai nạn rất nghiêm trọng, không thì sẽ không tạo nên hành vi kí©h thí©ɧ lợi hại như thế.
Trì Chính ngẩn người, cố gắng hồi tưởng lại, lắc lắc đầu: "Không có, Trì Phương hơi say xe, nhưng đi đâu cũng có tài xế đưa đón, em cũng chưa từng nghe em ấy bảo là mình gặp tai nạn."
Trì Chính nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Chiếc xe em ấy nhìn là của ai?"
Hứa Quang dừng lại, đôi mắt nhịn không được chớp loạn.
Trì Chính im lặng liếc mắt nhìn y, "Nói mau, đừng hòng lừa gạt em, anh vừa nghĩ tới nói dối là đã chớp mắt rồi, mà còn muốn lừa ai?"
Hứa Quang liếc Trì Chính hai cái, mở miệng nói: "Của Vương Lượng."
Đáp án này hơi ngoài dự liệu của Trì Chính, anh chau mày: "Anh chắc chứ?"
Hứa Quang bất đắc dĩ gật đầu, "Bên kia có mỗi xe của cậu ta, nhưng mà cũng có thể không liên quan đến chủ xe, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trì Phương đến đây, khả năng sẽ chỉ chú ý đến những chiếc xe màu sắc khá dễ thấy."
Dù sao trong một đám xanh trắng đen, chiếc xe đỏ đậm kia cũng rất là chói mắt.
Trì Chính nhìn y một cái, im lặng.
Trì Phương nghỉ ngơi nửa tiếng, rồi mò ra cửa tìm anh hai. Phạm vi sơn trang này cũng rất lớn, may là nhân viên đông, Hứa Quang còn đã đặc biệt thông báo, nên rất nhanh Trì Phương đã tìm được mọi người.
Thuận tiện, cũng nhìn thấy một người đứng cạnh anh hai.
Vương Lượng.
Trì Phương nheo mắt, thù hận trong mắt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt ngoan ngoãn, cậu đến gần, mềm mại kêu một tiếng: "Anh hai."
Trì Chính đang nói chuyện với Vương Lượng, nghe giọng của Trì Phương thì trực tiếp quay đầu. Thấy sắc mặt của Trì Phương tuy còn hơi trắng, nhưng biểu tình đã tốt hơn, trong lòng cũng yên tâm.
"Khỏe chưa?"
Trì Phương gật gật đầu, ngại ngùng chớp mắt mấy cái: "Gây phiền phức cho anh rồi."
Lưng Trì Chính cứng đờ, còi báo động trong lòng nháy mắt reo vang. Lần nào Trì Phương muốn làm chuyện xấu, bộ dạng cũng đều sẽ ngoan ngoãn như thế. Trì Chính châm dầu tiếp sức cho bản thân trong lòng, tuyệt đối không được lùi bước.
Trì Phương cong mắt, "Anh hai, em cũng muốn đua xe."
"Không được!" Phản ứng đầu tiên của Trì Chính gần như là từ chối ngay, lấy lại tinh thần là càng kiên quyết không đồng ý, "Tuyệt đối không được, em mới bao lớn, ngay cả hộ chiếu còn chẳng có, em..."
"Em không lái, em ngồi ở sau mà." Trì Phương cười cười, "Anh hai, em tuyệt đối sẽ không gây chuyện, anh dẫn em chạy một vòng được không?"
Trì Chính bị Trì Phương làm nũng đến choáng váng đầu óc, miễn cưỡng khắc chế kích động muốn gật đầu của mình, "Không được, đua xe nguy hiểm như thế..."
"Anh hai sẽ không để em gặp nguy hiểm mà, có đúng không?" Trì Phương khát vọng nhìn Trì Chính.
Trì Chính hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bại trận: "Được được được, nhưng em không được lộn xộn, thắt chặt dây an toàn, hiểu chưa?"
Trì Phương vui vẻ gật đầu, quay người chạy đến cạnh xe Trì Chính.
Vương Lượng đang đứng cạnh cửa xe bên vị trí lái, thấy Trì Phương tới, còn ôn hòa cười với cậu: "Em muốn xem đua xe thì lên núi sẽ vui hơn."
Trì Phương cười cười, nói: "Không ạ, anh hai đồng ý cho em ngồi xe rồi."
Nụ cười trên mặt Vương Lượng cứng đờ.
Đúng lúc Trì Chính đi tới, nhìn thấy Vương Lượng thì ngượng ngùng nói: "A Lượng, hôm nay không thể mang cậu đi rồi, lần sau tôi chở cậu chạy thêm hai vòng nhé."
Hôm nay anh vốn sẽ chở Vương Lượng, nhưng hiếm lắm Trì Phương mới đến một lần, anh cũng không tiện để em trai thất vọng.
Nụ cười trên mặt Vương Lượng có hơi duy trì không nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn anh em Trì gia lên xe trước mặt hắn. Vương Lượng ổn định tinh thần, mới vừa muốn rời đi, liền nhìn thấy cửa kính trước mặt chậm rãi hạ xuống.
Trì Phương nằm nhoài trên cửa sổ.
Xe dừng bên phải, Trì Chính lại đứng bên kia điều khiển, nên chỉ có Vương Lượng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của Trì Phương.
Trên mặt Trì Phương đã không còn ý cười, dáng vẻ lạnh nhạt không cảm xúc làm Vương Lượng có hơi ngột ngạt. Trì Phương lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen tuyền như nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện, sau lưng Vương Lượng chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn lui ra sau theo bản năng, lại thấy Trì Phương nhẹ nhàng mở miệng ra, không tiếng động nói với hắn.