Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 53: Đại lão đánh nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay An Nhu livestream còn chưa đầy mười phút đã có người tặng quà, vừa ra tay đã là cá hồi, 666 kim cương, đến trong tay An Nhu có thể có hơn ba trăm.

“Cảm ơn ‘Hoa biểu 123’ tặng cá hồi, cảm ơn ~”

Sau khi An Nhu cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đang im lặng đọc sách ở đối diện đột nhiên nhìn qua đây.

Ngay sau đó, An Nhu nhìn thấy chú lấy điện thoại ra. Trong dự cảm không lành của An Nhu, đại lão đầu bảng vào phòng livestream, tặng một cái biệt thự mèo xa hoa.

“Cảm ơn đại ca đầu bảng tặng một biệt thự mèo xa hoa!”

Hai mắt An Nhu như mờ đi, lúc trước mình khéo léo nói chuyện tặng quà với Mạc Thịnh Hoan một chút, chú đã bắt đầu khiêm tốn rồi. Không hiểu tại sao, bỗng nhiên hôm nay lại tặng biệt thự mèo cho mình nữa.

Điều khiến cho An Nhu càng thêm hoang mang là, thủy hữu có tên “Hoa biểu 123” đó, sau khi thấy Đại lão top 1, lại tặng thêm một cái biệt thự mèo.

“Cảm ơn ‘Hoa biểu 123’ tặng biệt thự mèo, cảm ơn!”

Lời của An Nhu còn chưa dứt đã thấy đại lão đầu bảng nhanh chóng dùng hai cái biệt thự mèo quét màn hình. Toàn màn hình đều là hiệu ứng đặc biệt của quà tặng, vô cùng rực rỡ.

An Nhu điều khiển nhân vật trò chơi của mình tiến vào sân chơi bỏ hoang, vừa cảm ơn quà tặng vừa tránh zombie. “Hoa biểu 123” này cứ như đang cạnh tranh với đại lão đầu bảng, đại lão đầu bảng tặng quà, anh ta cũng tặng theo.

Không đúng.

Bỗng nhiên An Nhu ý thức được, Hoa biểu 123 tới trước, cũng là anh ta tặng quà tặng trước, người thật sự tranh đấu với anh ta, là chú!

An Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi trước bàn tròn nhỏ bằng thủy tinh, nét mặt hờ hững nhìn màn hình điện thoại, ngón tay có nhịp điệu nhấn từng cái một.

Cùng với ngón tay Mạc Thịnh Hoan nhấn xuống, một biệt thự mèo ngang trời xuất hiện, chiếm trọn màn hình. Ngay sau đó, Hoa biểu 123 cũng tặng quà tới, hai người cậu tới tôi lui, vô cùng tưng bừng.

Màn đạn cũng bắt đầu điên cuồng.

"Đây là đại gia sao! Ông trời của tui ơi, ánh mắt tui đều bị quà tặng che lấp rồi, tui không xem được streamer nữa!"

"Một phút có hai mươi cái biệt thự mèo, nghiêm túc đấy à!"

"Mị nhìn ra rồi, dây là cuộc chiến danh dự của các đại lão. Đây là tiết tấu muốn khuynh gia bại sản sao!"

"Tôi điên cuồng nhấn nút 6*!"

(*: ngôn ngữ mạng, phát âm số 6 gần giống chữ “trâu”, ý chỉ lợi hại)

"Cuộc chiến thế kỷ!"

An Nhu nói cảm ơn nhiều đến mức miệng cũng sắp nói lắp rồi. Hai người vẫn không chưa có ý định dừng lại.

An Nhu len lén véo chân mình một cái, xác định mình không hề nằm mơ.

An Nhu nhìn thấy màn đạn của thủy hữu, có chút lo lắng.

An Nhu đã nhìn qua tiền tiết kiệm của chú trên điện thoại vài lần. Chiều dài của chuỗi con số đó lớn đến nỗi khiến cho An Nhu nghi ngờ đời người, tặng hơn một ngàn cái biệt thự mèo xa hoa cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.

Hơn nữa, đó chỉ mới là một thẻ của chú.

Ở kiếp trước, sau khi Mạc Thành Hoàn thừa kế tài sản của Mạc Thịnh Hoan, giá trị bản thân lập tức vượt qua hàng tỷ.

Chú chắc chắn sẽ không phá sản, nhưng An Nhu cũng không biết cái tên Hoa biểu 123 đối diện đó sẽ ra sao.

“Xin mọi người liệu sức mà đi, chi tiêu hợp lý.” An Nhu không nhịn được phải mở lời khuyên can, kiếm tiền không dễ dàng chút nào đâu.

Lời khuyên của An Nhu cũng không đạt được hiệu quả. Lời vừa dứt, Hoa biểu 123 đối diện màn hình điên cuồng tặng quà giống như được bơm máu gà.

Bên này, Mạc Thịnh Hoan không chút hoang mang đuổi theo.

Cục diện này thực sự rất hiếm thấy. An Nhu nuốt nước bọt, chuẩn bị chờ hai người tặng xong sẽ cảm ơn, dứt khoát cúi đầu điều khiển nhân vật trò chơi, ngồi trên vòng đu quay của sân chơi bỏ hoang.

Hàng loạt quà tặng trực tiếp kéo An Nhu lên bảng xếp hạng quà tặng, còn có những người không ngừng share phòng livestream, số người xem trong phòng livestream không ngừng tăng lên.

Cảnh tượng hai đại gia cùng biệt thự mèo xa hoa đánh nhau thật sự rất hiếm thấy.

An Nhu lấy súng bắn tỉa ra, ngồi trên vòng đu quay đang chuyển động chậm như rùa, ngắm ngay vào quả bóng bay màu đỏ đang chậm rãi bay lên ở đối diện.

“Trong sân chơi bỏ hoang, có rất nhiều thùng tài nguyên.” An Nhu duy trì bình tĩnh: “Mỗi một thùng tài nguyên bị mở ra sẽ thả ra một quả bóng màu đỏ bay lên bầu trời.”

An Nhu ngắm bóng bay màu đỏ, kéo cò súng.

Một tiếng “bùm” vang lên, bong bóng màu đỏ bị bắn vỡ.

Biệt thự mèo xa hoa chiếm trọn màn hình, đủ loại số liệu không ngừng nhảy ra. An Nhu bình tĩnh hòa nhã, nạp xong đạn, tập trung livestream.

“Bóng bay màu đỏ bay được một số lượng nhất định, nơi này sẽ trở thành khu ném bom. Hôm nay, chúng ta sẽ bắn bóng bay, nhân tiện nói cách cải thiện độ chính xác khi bắn.”

Một quả bóng bay đỏ nữa lại bay lên, nhân vật trò chơi của An Nhu ngồi trên vòng đu quay đang chuyển động, ngắm vào đối diện.

Một tiếng súng vang lên, quả bóng bay màu đỏ bị bắn vỡ.

"Streamer không cần giảng kỹ xảo nữa đâu, tôi nhìn thấu rồi, quan trọng là điều khiển cảm xúc của mình. Hai đại gia thay nhau tặng biệt thự mèo cho cậu, từng phút trôi qua cậu đã có hơn hàng vạn quà tặng. Vậy mà cậu còn có lòng dạ bắn bóng bay, còn bắn chuẩn từng quả!"

"Streamer trâu bò!"

"Hai đại gia trâu bò"

"Tôi mới vào phòng livestream năm phút, biệt thự mèo xa hoa chưa từng dừng lại! Có anh em nào thống kê số liệu chưa!"

An Nhu cúi đầu nạp đạn, ngước mắt nhìn màn đạn một cái.

“Nói lại lần nữa, chi tiêu hợp lý.” Nét mặt An Nhu nghiêm túc: “Không được đua đòi.”

Mạc Thịnh Hoan nghe vậy ngẩng đầu nhìn An Nhu, An Nhu vội vàng nháy mắt.

Chú đừng tặng nữa! Toàn là tiền của nhà mình mà!

Mạc Thịnh Hoan chợt dừng lại, còn Hoa biểu 123 liên tục tặng hai mươi mấy cái biệt thự mèo, thành công đá đại lão đầu bảng xuống.

Tốc độ tay có thể nhìn thấy được.

Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại đứng dậy ra khỏi phòng sách.

An Nhu khẽ thở phào một hơi, còn tưởng rằng cuối cùng trận chiến thế kỷ này cũng hạ màn. Vừa mới cảm ơn xong biệt thự mèo của hai người trước đó, chỉ thấy nickname chuỗi số và chữ cái của Mạc Thịnh Hoan lại nhảy lên màn hình.

Lần này, tốc độ cũng rất bất thường, chỉ vài giây ngắn ngủi, biệt thự mèo từ ×1 lên ×29 cuối cùng lên đến ×199!

"Tôi đặc biệt chụp màn hình rồi! Nào có ai từng thấy biệt thự mèo ×199!"

"Đại lão vừa rồi đi nạp tiền hay uống chất kí©h thí©ɧ đấy, cái tốc độ này!"

Mạc Thịnh Hoan lại leo lên hạng nhất. An Nhu thấy hai người lại bắt đầu tranh nhau tặng, mọi người đều choáng váng rồi.

An Nhu còn chưa kịp phản ứng với tốc độ tay thình lình tăng vọt của chú. Cậu nhìn lên thông báo, phòng livestream đã leo lên vị trí đề cử.

An Nhu hít sâu một hơi, vừa mới nửa tiếng trôi qua, hình như tiền tổ chức tiệc sinh nhật của chú đã đủ rồi.

Lúc trước cậu còn lo lắng nữa chứ.

An Nhu cảm thấy hô hấp mình có chút không ổn định, liên tục hít sâu vài hơi trước màn hình, sau đó tiếp tục giảng giải.

“Là một tay súng bắn tỉa, đầu tiên phải tìm được vật che chắn thích hợp cho thân mình, đồng thời phải tìm một nơi cao.” An Nhu cố gắng giữ vững tâm tình: “Hoàn cảnh đầu ra an toàn rất quan trọng.”

Có vẻ Hoa biểu 123 đã bắt đầu yên lặng sau đợt biệt thự mèo ×199 của chú, lui về nằm yên ở vị trí thứ hai.

Một người đã rời khỏi trận chiến này, An Nhu nhẹ nhàng thở phào.

“Tiếp theo đó, lúc chúng ta cầm súng ngắm, đối phương thường là một điểm di động...”

An Nhu ngước mắt, nhìn thấy một cái nickname xa lạ bất thình lình bắt đầu tặng biệt thự mèo, ra tay cũng dữ dội tương tự như trước đó, trực tiếp một đợt ×188, dọa người xem ngu người.

Quần què gì vậy?

An Nhu trợn tròn mắt.

Ngay sau đó, lại là nickname xa lạ thứ hai, cũng tặng biệt thự mèo, tặng một cái ×187 xong thì dừng lại.

An Nhu mơ màng, bây giờ đã không phải là vấn đề có tiền hay không nwuax rồi. An Nhu và phần lớn thủy hữu đều nhìn ra được, ba cái acc này là cùng một người.

Chú đang làm gì thế?

Sau khi An Nhu nghiêm túc nghiên cứu một lát, đột nhiên cậu hiểu được ý muốn mở acc phụ của Mạc Thịnh Hoan.

Trong phòng livestream trên điện thoại của Mễ Trảo, góc trên bên phải sẽ hiển thị ảnh đại diện của ba người đầu tiên thưởng nhiều nhất. Chú đang muốn đạp tên Hoa biểu 123 kia xuống dưới, không cho mình nhìn thấy.

Trên đầu An Nhu chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Bởi vì có vị trí đề cử nên An Nhu không thể đăng xuất phòng livestream đi xem Mạc Thịnh Hoan, chỉ có thể kiên trì tiếp tục live. Số người xem đã tăng hơn mười vạn, còn cao hơn so với độ hot của streamer game đứng đầu.

Lưu lượng tăng lên rất nhiều, màn đạn cũng dày hơn.

"Vừa rồi streamer vinh hạnh nhận được cả một căn hộ, xin hỏi có cảm tưởng gì không?"

"Không chỉ một căn hộ, xe cũng có luôn rồi."

"Tôi chua rồi, đây rốt cuộc là đại gia nhà nào thế, giới thiệu cho con trai chút đi!"

“Nói không chừng là trẻ con cầm điện thoại của ba mẹ nói tặng đó.” An Nhu giữ vững bình tĩnh: “Streamer đã chuẩn bị hoàn trả rồi. Đừng thấy ngoài mặt tôi như vậy, thật ra trong lòng tôi đang sôi trào rồi đây.”

An Nhu quả thực đã live đủ thời gian, lúc cậu tắt live, số người xem đã gần hai mươi vạn. Trước khi tắt Mễ Trảo, An Nhu nhìn thoáng qua số fan của mình, từ hơn hai vạn vọt thẳng đến gần năm vạn, kinh khủng như vậy!

Lúc An Nhu xuống tầng, chân cũng mềm đi.

Cậu ngước mắt nhìn, Mạc Thịnh Hoan ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, mặt mày hờ hững. Bà Triệu và thím Dương ôm điện thoại. Ba người cầm ba cái điện thoại, thím Dương còn không ngừng lau mồ hôi.

“Mọi người đang làm gì vậy?” An Nhu ỉu xìu lên tiếng.

Buổi livestream vừa rồi tốn rất nhiều sức lực, cậu còn phải cố nén kích động trong lòng nữa nên càng cực khổ hơn.

“Cậu An, cậu chủ Thịnh Hoan tìm bọn thím giúp đỡ.” Thím Dương thở phào một hơi: “Nhấn đúng là rất vất vả, ngón tay của thím sắp bị chuột rút luôn rồi.”

An Nhu lặng lẽ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

Bình thường thủy hữu tặng quà cho cậu cũng không ít. Nhưng không hiểu tại sao, hôm nay chú lại sốt ruột như vậy, không những PK tặng quà với Hoa biểu 123 đó, mà cuối cùng còn đá anh ta ra khỏi màn hình.

Đôi mắt lạnh lùng yên lặng của Mạc Thịnh Hoan cũng không giống dáng vẻ chi tiêu tăng động.

Thôi được rồi.

An Nhu chấp nhận hiện thực, đúng lúc tiền tổ chức tiệc sinh nhật cũng đã đủ.

Lấy từ Hoan Hoan, dùng cho Hoan Hoan.

Cũng coi như là tiêu được đâu vào đó.

Tiếng chuông điện thoại của bà Triệu vang lên. Bà Triệu cười xin lỗi với mọi người, cầm điện thoại đi sang một bên rồi mới nhận cuộc gọi.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, đi qua sờ tay chú: “Cảm ơn, để anh tốn kém rồi.”

Mạc Thịnh Hoan không nói gì, chỉ chớp mắt với An Nhu.

Chỉ một lát sau, bà Triệu cầm điện thoại trở về, nét mặt hơi phân vân: “Chồng bác đến đây rồi.”

“Chuyện tốt mà ạ.” An Nhu ngẩng đầu nhìn về phía bà Triệu: “Chồng bác phải đến từ sớm mới phải.”

“Nhưng mà bác còn phải bận việc đó nữa.” Bà Triệu nháy mắt ra hiệu với An Nhu.

Đúng rồi, bà Triệu bận rộn chuyện biểu diễn trong bữa tiệc sinh nhật.

An Nhu suy nghĩ một lát: “Hay là bác với chồng mình bàn bạc một chút thử xem?”

“Vậy bác bảo ông ấy đến đây gặp bác được chứ?” Bà Triệu lấy điện thoại ra.

“Không thành vấn đề.” An Nhu vui vẻ chấp nhận.

An Nhu cũng muốn xem xem rốt cuộc chồng của bà Triệu có chuyện gì vướng víu. Vợ mình té xỉu do thiếu dinh dưỡng và quá sức ở đất khách mà lại không thể chạy tới đầu tiên.

Có người lạ sắp tới, Mạc Thịnh Hoan gật đầu ra hiệu với bà Triệu và thím Dương, sau đó một mình đi lên tầng.

Bà Triệu khoát tay với Mạc Thịnh Hoan, trong mắt có thêm vài phần hài lòng.

Thím Dương đi chuẩn bị trà và bánh để đón tiếp khách. An Nhu và bà Triệu đợi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng có người ấn vang chuông cửa bên ngoài cổng biệt thự.

An Nhu đứng dậy, hùng dũng oai phong đi nghênh đón. Bà Triệu đứng sau An Nhu, nhìn cái gáy của An Nhu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Người đàn ông trung niên cao lớn khôi ngô chần chừ đứng bên ngoài biệt thự. Sau khi nhìn thấy có người đến, lập tức tiến lên phía trước, nhìn thấy hai người.

Cách lan can cổng, An Nhu cố tình hỏi: “Ai tới vậy?”

“Tôi là chồng của Triệu Minh Nguyệt.” Người đàn ông nhìn hai người bên trong thông qua khe hở của lan can.

Bà Triệu đứng phía sau, lặng lẽ chỉ vào An Nhu, ánh mắt đỏ bừng sờ sờ lên ngực mình.

Người đàn ông hiểu được ý của vợ mình, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên trước mặt.

“Ồ, không phải ngài bận rộn nhiều việc hay sao?” An Nhu cố ý làm khó người đàn ông: “Bác Triệu ở chỗ tôi rất tốt, hay là ngài cứ bận bịu một thời gian nữa đi?”

“Chuyến bay của bác bị trễ.” Người đàn ông nhìn thoáng qua bà Triệu, vội vàng giải thích: “Bác sai rồi.”

An Nhu quay đầu nhìn bà Triệu, phát hiện ánh mắt của bà Triệu hơi đỏ, xem ra cực kỳ nhớ chồng mình.

Bỏ đi vậy.

An Nhu mở cổng ra, người đàn ông cao lớn đứng trước cửa cũng đỏ mắt.

Bà Triệu gần như là nhào về phía trước trong nháy mắt, ôm lấy chồng mình, còn không quên nhìn An Nhu đứng ở sau, nước mắt lưng tròng.

Người đàn ông ôm chặt vợ mình, cũng nhìn về phía cậu.

Đỉnh đầu An Nhu chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Hai người này đã lâu không gặp lại nhau, đều nhìn mình làm gì?

Cậu dẫn người đàn ông vào biệt thự. Thím Dương bưng trà bánh tới, người đàn ông ngồi trên sô pha, mắt đầy căng thẳng và áy náy.

“Xin chào, tôi là An Nhu.” An Nhu tựu giới thiệu, lễ phép vươn tay về phía người đàn ông.

“Xin, xin chào.” Mắt người đàn ông mang theo tình cảm mừng rỡ khôn cùng, bắt tay An Nhu: “Bác họ Bạch, Bạch Sùng Đức.

Họ Bạch?

An Nhu sững sờ tại chỗ, nghiêm túc nhìn Bạch Sùng Đức một lúc lâu. Sau đó, cậu quay đầu nhìn về phía bà Triệu.

“Hai người, hai người là ba mẹ của Bạch Tiêu sao?”

Bà Triệu giật mình, chột dạ nhìn về phía chồng mình.

“Đúng vậy.” Bạch Sùng Đức gật đầu.

An Nhu lập tức hiểu rõ.

Lúc trước bà Triệu nói người nhà không đến được là giả, bà ấy cố ý ở lại chỗ này.

Bà ấy gạt người.

“Hai người đến tìm con trai của hai người sao?” An Nhu thu tay lại, không nhìn bà Triệu, dứt khoát nói thẳng ra mục đích của bọn họ.

“Bọn bác...” Bà Triệu tay chân luống cuống: “Đúng vậy.”

“Bác Triệu.” An Nhu nghiêm túc nhìn người phụ nữ: “Bác tìm sai người rồi, con trai của bác là An Lâm, em trai tôi, không phải tôi.”

“Không phải đâu.” Bạch Sùng Đức đứng dậy, ánh mắt tha thiết: “Con trai, con nghe ba mẹ nói, ba mẹ đã xác định rồi, con là đứa con trai thất lạc nhiều năm của ba mẹ!”

“Hai người thật sự nhầm rồi,” An Nhu lắc đầu: “Hai người có thể đi hỏi bà An đó để làm lại giám định DNA, làm mười lần cũng được. Tôi thật sự không phải con trai của hai người.”

“An Nhu.” Mắt bà Triệu ứa nước mắt: “Có phải con giận vì mẹ lừa con không? Mẹ chỉ sợ con không quen mẹ, mẹ chỉ muốn tới gần con, nhìn con nhiều hơn thôi.”

An Nhu quay đầu, nghiến chặt răng.

“Con trai của hai người không ở đây, hai người đi đi.”

“Mẹ không đi!” Triệu Minh Nguyệt sụp đổ khóc lớn: “Mẹ vất vả lắm mới tìm được con, mẹ không đi!”

“Minh Nguyệt, em bình tĩnh một chút đã.” Bạch Sùng Đức ôm chặt người phụ nữ: “Em còn như vậy là con trai sẽ sợ hãi đấy.”

“An Nhu, mẹ thật sự là mẹ của con.” Triệu Minh Nguyệt cố gắng kiềm chế bản thân, lau nước mắt: “Khi còn bé, con thích nhất là ăn cháo tôm nõn cải xanh mẹ làm. Con thích ôm mẹ ngủ, xoa vành tai của mẹ, con còn nhớ không?”

Cuống họng An Nhu phát đau, xoay người sang chỗ khác.

“Tôi không nhớ được gì cả.”

“Minh Nguyệt, em kiềm chế cảm xúc lại đi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn được không.” Bạch Sùng Đức ôm lấy Triệu Minh Nguyệt suy sụp: “Em bình tĩnh đi. Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề.”

“Nhà họ An! Đều là do nhà họ An!” Triệu Minh Nguyệt khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng: “Bà ta bắt con trai của em! Em sẽ không tha cho bà ta!”

“Anh biết.” Bạch Sùng Đức cố gắng ổn định vợ mình, ôm người đi ra ngoài.

“Sùng Đức, em muốn bà ta không được chết tử tế...” Nước mắt Triệu Minh Nguyệt không ngừng rơi, cả người run rẩy: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta, tuyệt đối sẽ không!”
« Chương TrướcChương Tiếp »