Mạc Thịnh Khang là một người đàn ông mà phải kéo mấy lần mới kéo được bà Triệu ra. Trương Vân còn nằm trên đất giương nanh múa vuốt, bị chồng bà ta tiện tay kéo lên.
“Được rồi, đừng có tự tìm nhục nữa!” Vẻ mặt Mạc Thịnh Khang lúng túng: “Mau đi thôi!”
“Dựa vào cái gì chứ!” Tóc tai Trương Vân lộn xộn như ổ gà, nước mắt tèm lem: “Cô ta là người ngoài...”
“Là khách!” Ông cụ Mạc chau mày: “Cút mau, đúng là không ngại mất mặt!”
“Tôi dẫn bà đi khám bác sĩ!” Mạc Thịnh Khang nhìn thấy ngón tay bị trật của Trương Vân, ngước mắt nhìn thoáng qua bà Triệu trông có vẻ gầy yếu.
Triệu Minh Nguyệt đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nước mắt nước mũi giàn dụa. Ánh mắt không kiêng nể gì cả, thổi mấy sợi tóc rũ xuống trước trán.
“Mấy người đều bắt nạt tôi...” Trương Vân khóc vô cùng chật vật, bị Mạc Thịnh Khang vừa lôi vừa kéo ra khỏi phòng bệnh.
“Thật ngại quá, để cho em chê cười rồi.” Ông cụ Mạc lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía bà Triệu.
“Không sao đâu.” Bà Triệu đá đống thực phẩm chức năng chặn đường sang một bên, quay trở lại đứng phía sau An Nhu.
An Nhu nắm tay đặt sau lưng, lặng lẽ ra một dấu like cho bà Triệu.
Bà Triệu lập tức cười tươi như một đóa hoa.
Ông cụ Mạc giả vờ như không nhìn thấy chuyện lén lút của An Nhu, ôn hoà nhìn về phía bà Triệu: “Anh có chút chuyện muốn nói với Thịnh Hoan và Tiểu An, em có thể tạm thời tránh đi một lát không.”
Bà Triệu cực kỳ hiểu được thân phận bây giờ của mình, gật đầu với ông cụ Mạc: “Vậy bác Mạc, em đi trước đây, chúc sớm ngày bình phục.”
Sau khi nhìn thấy bà Triệu rời đi, ông cụ Mạc nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, thở dài một tiếng.
An Nhu thấy vậy bèn thay đổi chỗ ngồi với Mạc Thịnh Hoan, để cho anh ngồi gần ông cụ Mạc hơn.
“Thịnh Hoan à... Ba biết con vẫn giận ba. Nhưng mà bây giờ, nửa người của ba đã vùi vào trong đất rồi, con bớt oán giận ba một chút đi, được không?”
Thấy Mạc Thịnh Hoan vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ như trước, ông cụ Mạc đâu đâu cũng thấy khó chịu.
“Lúc trước ba muốn trước khi chết sẽ mở đường đầy đủ cho con, thay con loại bỏ những người muốn tổn thương con. Nhưng mà ba thực sự đã già rồi.” Ánh mắt ông cụ Mạc ngẩn ngơ: “Miếng bánh ngọt càng lớn, sẽ kéo tới càng nhiều người thèm muốn. Bọn họ muốn cổ phần trên tay con, thậm chí muốn cả bạn đời của con.”
“Nếu như ngày nào đó ba thật sự không còn nữa, con không cần để cổ phần lại cho Thành Hoàn. Con và Tiểu An, đi tìm người bên đó của mẹ con đi.”
“Người nhà họ Lưu sẽ nể mặt mũi của San San, cố gắng bảo vệ các con. Nếu bọn họ thật sự ép quá căng...”
Ông cụ Mạc nhìn về phía An Nhu: “Tiểu An.”
An Nhu lập tức tiến lên: “Ba.”
“Tiền trong tay Thịnh Hoan cũng đủ cho các con sống một đời vô lo vô nghĩ. Nếu bọn Thành Hoàn và Mạc Đóa Đóa thực sự ép các con cùng đường, vậy cứ vứt bỏ số cổ phần này đi, thằn lằn đứt đuôi, chỉ mong hai người các con bình yên vô sự. Ra nước ngoài tìm một nơi phong cảnh đẹp, trải qua những năm tháng cuối đời.”
An Nhu nhìn ông cụ Mạc già nua, không nhịn được có chút thương xót.
“Thịnh Hoan giao phó cho con. Tình hình của nó càng ngày càng tốt, trong lòng ba rất vui mừng.” Ông cụ Mạc cầm tay của Mạc Thịnh Hoan và An Nhu, đặt vào với nhau.
Giống như ngày đó kết hôn, ông cụ Mạc giao tay Mạc Thịnh Hoan cho An Nhu.
“Đứa trẻ Mạc Thành Hoàn đó, được ba nuôi đến đủ lông đủ cánh rồi, đã bắt đầu không chịu sự kiểm soát của ba.” Ông cụ Mạc thở dài: “Sau khi ba chết, nhà họ Mạc về trong tay Thành Hoàn. Thành Hoàn có thể sẽ ra tay với Tiểu An. Ba đã nói đến nước này rồi, các con phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với tất cả.”
An Nhu im lặng gật đầu.
“Nếu sau khi ba chết, các con bắt được bằng chứng Thành Hoàn bất chấp pháp luật, cũng không được nương tay vì nó là người nhà họ Mạc. Nhà họ Mạc chúng ta, cho dù sụp đổ cũng phải sụp đổ một cách trong sạch.”
“Vâng.” Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, sắc mặt lạnh nhạt mở miệng.
Ông cụ Mạc lập tức giật thót, tay chỉ vào con trai mình, mắt thì nhìn về phía An Nhu.
“Tiểu An, ba vừa mới thấy Thịnh Hoan nói chuyện. Có phải ba đã xuất hiện ảo giác trước khi chết không?”
“Không phải ảo giác đâu ạ.” Nét mặt An Nhu như thường, nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “nn.”
“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt nhìn về phía An Nhu.
“Mẹ kiếp!” Ông cụ Mạc trợn tròn mắt, hệt như một con cá chép thẳng tắp bật lên* từ giường bệnh.
(*: ý chỉ một loại kỹ xảo thể dục từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất)
Thấy ông cụ Mạc đứng ở trên giường, há mồm nhìn chằm chằm mình, An Nhu kéo tay Mạc Thịnh Hoan lùi một bước về phía sau.
Thư ký Lý ở bên cạnh, kinh ngạc thán phục nhìn đôi chồng này.
Kỳ tích hiện đại gì đây. Cậu chủ Thịnh Hoan có xác suất điều trị thành công không khác nào người thực vật tỉnh lại, giờ đang mở miệng nói chuyện rồi!
Cậu chủ Thịnh Hoan biết mở miệng nói chuyện rồi, điều này có nghĩa là gì?
Thân phận người thừa kế duy nhất của cậu chủ bé Mạc Thành Hoàn sẽ bị lung lay!
Cậu chủ Thịnh Hoan sẽ từ từ có năng lực bảo vệ bản thân!
“Tiểu, Tiểu Lý.” Nét mặt ông cụ Mạc méo mó, ngoắc tay với thư ký Lý.
Thư ký Lý vừa mới lấy lại hồn trong lúc khϊếp sợ, bước nhanh đi tới: “Ông chủ.”
“Thắt lưng, thắt lưng bị trẹo mất rồi.” Vẻ mặt của ông cụ Mạc lúc này chính là kiểu đau đớn trong hạnh phúc.
Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn so với chuyện con trai mình biết mở miệng nói chuyện chứ.
Thư ký Lý phản ứng lại, vội vàng đỡ lấy ông cụ, ấn chuông đầu giường.
“Tiểu An à...” Ông cụ Mạc nằm thẳng trên giường bệnh, vươn tay với An Nhu: “Ba cảm thấy, ba còn có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.”
An Nhu đồng ý gật đầu.
“Những lời ba nói lúc trước, con nhớ trong lòng là được rồi, chúng ta phải tranh thủ thực hiện, Nói không chừng, chờ lần sau ba không được nữa, ưu thế của các con sẽ nhiều hơn một chút.” Ông cụ Mạc ôm thắt lưng.
“Con biết rồi ba.” An Nhu nhìn thấy bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh, cho ông cụ thở oxy, còn đang định đẩy kim tiêm.
“Khoan đã, thắt lưng ông chủ bị trẹo thôi.” Thư ký Lý giải thích tình hình kịp thời.
“Trẹo thắt lưng?” Nét mặt bác sĩ chủ trị vốn đang căng thẳng thần kinh cao độ lại ngẩn ra: “Sao tự dưng lại trẹo thắt lưng.”
“Đại khái là... cá chép bật lên nên bị trật.” Thư ký Lý nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Bây giờ mới nhớ ra, không ngờ lúc đó ông chủ còn nói tục.
“Cá, cá chép bật lên?” Bác sĩ chủ trị một mặt hoang mang, những y tá phía sau cũng rơi vào im lặng.
Xem ra ông cụ có luyện tập à.
Sau khi bác sĩ chủ trị kiểm tra xong, thấy ông cụ vừa vui mừng vừa đau. Sau khi suy nghĩ một lát, đưa ra ý kiến điều trị: “Hay là tiêm phong bế rễ thần kinh* trước?”
(*: phương pháp điều trị cho những bệnh đau lưng, cột sống..)
“Đều được hết!” Tinh thần ông cụ Mạc phấn chấn: “Có thể để cho tôi nhanh chóng khỏe lại là được!”
Thấy ông cụ Mac bắt đầu tiếp nhận điều trị, sau khi tạm biệt ông cụ, An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan ra khỏi bệnh viện. Nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài, An Nhu nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc, anh dọa ba sợ rồi kìa.”
Mạc Thịnh Hoan cụp mắt nhìn về phía An Nhu, vẻ mặt dửng dưng, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
“Cũng đúng, tinh thần ông cụ thoáng cái đã tốt rồi.” An Nhu giơ ngón tay cái với Mạc Thịnh Hoan: “Không hổ là anh, anh Mạc, liều thuốc trợ tim này thật mạnh!”
Mạc Thịnh Hoan duy trì im lặng, ngước mắt nhìn về một nơi.
An Nhu nhìn theo, là bà Triệu đang gọi điện cách đó không xa.
Vẻ mặt bà Triệu vui mừng như trúng xổ số, vừa nói vừa nhảy nhót tại chỗ. Có vẻ đầu bên kia điện thoại là chồng của bà Triệu, trên mặt bà Triệu thỉnh thoảng còn có biểu cảm làm nũng.
Hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình, bà Triệu quay đầu nhìn thấy An Nhu và Mạc Thịnh Hoan vừa mới ra khỏi bệnh viện, lập tức thu lại sự lỗ mãng vừa rồi, trở nên đoan trang trong nháy mắt.
Một An Nhu vừa mới được chứng kiến cảnh ông cụ Mạc bật lên như cá chép, giờ thấy được vẻ mặt làm nũng này của bà Triệu, cũng đã miễn dịch rồi.
Bà Triệu vội vàng cúp điện thoại, đi tới chỗ hai người.
“Có phải người nhà sắp tới không ạ?” An Nhu quan tâm hỏi.
“Ừ, phải.” Giọng điệu của bà Triệu có chút ngập ngừng: “Nhưng mà anh ấy không thể nào đến đón bác luôn được...”
“Không sao đâu.” An Nhu mỉm cười: “Nếu bác bằng lòng, ở thêm vài ngày nữa cũng không thành vấn đề.”
Ánh mắt bà Triệu lập tức sáng lên: “Cảm ơn cháu!”
“Cháu phải cảm ơn bác mới đúng.” An Nhu cười tủm tỉm.
Trở về biệt thự, An Nhu bắt đầu suy nghĩ những lời kia của ông cụ Mạc.
Hiện giờ ông cụ Mạc còn sống, Mạc Thành Hoàn và Mạc Đóa Đóa quả thật không dám trắng trợn lộ liễu công kích mình và Mạc Thịnh Hoan. Nhưng một khi ông cụ Mạc không còn nữa, vậy hoàn cảnh mà mình và chú phải đối mặt, nhất định là càng thêm ác nghiệt.
Ông cụ đưa ra ý muốn tránh nạn ở nhà họ Lưu, quả thật là một biện pháp khả thi. Mặc dù thực lực kinh tế của nhà họ Lưu không mạnh mẽ như nhà họ Mạc, nhưng vẫn tương đối có địa vị ở Tấn Thành, quan hệ cũng rộng.
Có lẽ bây giờ mình nên lui tới với nhà họ Lưu nhiều hơn, như vậy sau này có thể thêm một phần thắng.
Nghĩ vậy, An Nhu tới tìm thím Dương, hy vọng tìm hiểu thêm một chút về nhà họ Lưu. Những thứ cậu thấy ở kiếp trước chỉ là tài liệu trên giấy thôi, có những thứ không viết ra, mới là quan trọng nhất.
“Nhà mẹ đẻ của phu nhân à.” Thím Dương vừa nghe đến nhà họ Lưu, lập tức tỉnh táo tinh thần.
“Lúc phu nhân vẫn còn, nhà họ Lưu thường xuyên qua lại. Khi đó anh trai của phu nhân và ông chủ còn trẻ, hai người thường xuyên ra ngoài uống rượu ăn cơm khoe khoang, có đôi khi còn bao che cho nhau, quan hệ cực kỳ tốt.
Nhưng mà sau đó xảy ra một số chuyện.
Hiện giờ anh trai của phu nhân cực kỳ hận ông chủ, duy chỉ có một phần hoài niệm với cậu chủ Thịnh Hoan thôi.”
An Nhu gật đầu, lúc cậu và Mạc Thịnh Hoan kết hôn, nhà họ Lưu cử người đến, đúng là con trai và cháu trai của anh trai phu nhân trong miệng thím Dương. An Nhu còn nhớ rõ tên của bọn họ, Lưu Nam và Lưu Bắc Cực.”
Lúc đó, cậu còn gọi Lưu Nam một tiếng “anh họ”, đối phương còn tặng mình một bộ tranh chữ. Chú rất thích nó.
“Nếu muốn qua lại với nhà họ Lưu nhiều hơn thì phải có danh nghĩa của cậu chủ Thịnh Hoan.” Vẻ mặt của thím Dương nghiêm túc: “Chẳng hạn như, tháng sau là sinh nhật của cậu chủ Thịnh Hoan, là một cơ hội rất tốt.”
Nghe thím Dương nói, An Nhu chợt sửng sốt.
Tháng sau là sinh nhật của chú sao?
“Đến lúc đó, cậu An có thể mời người nhà họ Lưu đến đây.” Thím Dương bày mưu tính kế giúp An Nhu: “Người nhà họ Lưu chắc là sẽ không từ chối đâu.”
“Xong rồi.” An Nhu có chút áy náy: “Con còn chưa chuẩn bị quà tặng cho anh Mạc nữa.”
“Ôi, không sao cả.” Thím Dương mỉm cười chua xót: “Cậu chủ Thịnh Hoan đã mười mấy năm không tổ chức sinh nhật. Cũng chỉ có ông chủ thường xuyên lui tới đưa quà tặng trước, thím làm một bát mì trường thọ cho cậu chủ, nhìn cậu chủ ăn hai ba sợi là được rồi.”
Trong lòng An Nhu không biết là tâm trạng gì.
Ở kiếp trước, nhắc đến hai từ sinh nhật này là lại vô cùng gian nan.
Từ sau lần Mạc Thành Hoàn mời cậu uống nước đóng chai hôm trong sinh nhật, An Nhu không tổ chức sinh nhật nữa.
Nhưng mà An Nhu sẽ tổ chức sinh nhật cho nhóc con.
Cho dù cậu có nghèo đến đâu thì cũng sẽ mua một chiếc bánh ngọt nhỏ cho hai thằng nhóc. Cửa hàng bánh ngọt không cho nến thì sẽ thổi bật lửa.
Bài hát mừng sinh nhật phải có, bánh ngọt phải có, ước nguyện phải có, cảm giác nghi lễ cũng phải có.
An Nhu rất kiên quyết, cậu không có thứ gì, nhóc con nhà cậu phải có được.
Bây giờ, chú cũng phải có!
“Con sẽ chuẩn bị cho một bữa tiệc sinh nhật cho anh Mạc.” An Nhu vươn tay ra dấu: Mua một cái bánh ngọt thật lớn, có thật nhiều ngọn nến, còn có rất nhiều quà tặng nữa!”
Thím Dương thấy vậy cười tủm tỉm: “Xem ra thím cũng phải chuẩn bị một món quà thật tốt.”
“Quà tặng, quà tặng gì cơ?” Bà Triệu đúng lúc đi ngang qua, chợt nghe thấy hai người đang nói chuẩn bị quà tặng.
“Sinh nhật của anh Mạc.” An Nhu tỏ vẻ thần bí: “Đó là một bất ngờ, bác Triệu, bác phải giữ bí mật đấy.”
“Được...” Bà Triệu nhìn An Nhu, theo phản xạ hạ thấp giọng nói: “Vậy sinh nhật cháu thì sao?”
“Sinh nhật cháu còn lâu, phải sang năm cơ.” An Nhu đáp lại: “Đến lúc đó nói sau ạ.”
Bà Triệu hơi cúi đầu, nhanh chóng khôi phục lại sắc thái lúc trước: “Mọi người định chuẩn bị như thế nào, bác có thể giúp mọi người.”
“Cháu xem trên video thấy sinh nhật của người khác là bánh ngọt và nến, còn có quà tặng, cũng không biết một bữa tiệc sinh nhật phải chuẩn bị những gì.” An Nhu thở dài, ở kiếp trước, sinh nhật của Mạc Thành Hoàn đều do mẹ chồng cũ tự tay chuẩn bị. Cậu dứt khoát không tham gia, cũng không biết tiệc sinh nhật phải chuẩn bị như thế nào.
“Ba mẹ cháu... chưa từng tổ chức sinh nhật cho cháu sao?” Bà Triệu mím môi.
“Bọn họ ấy ạ?” An Nhu không nhịn được mà cười khẩy: “Bọn họ không tìm cháu gây phiền phức là cháu đã cảm ơn trời đất rồi.”