Thím Dương chưa từng thấy thiếu niên phẫn nộ đến thế, sắc mặt tối tăm, con ngươi hổ phách chứa đầy tức giận, làn da trắng mịn vì cảm xúc cực đoan mà nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Vẻ mặt thiếu niên càng diễm lệ tới mức nhỏ máu, hai ba vết máu bắn lên gương mặt, trông vô cùng hung ác, cứ như ngay sau đó sẽ cắn một miếng thịt của người trước mắt.
Thím Dương lùi về sau một bước theo bản năng, đồng thời đột nhiên ý thức được thiếu niên bắt lấy tên tóc xanh kia bằng cách nào.
Đây là một con thú nhỏ bề ngoài mềm mại, nhưng có móng vuốt sắc bén.
Nhưng con thú nhỏ này sẽ bảo vệ người mình thích sau lưng, sẽ chỉ thò móng vuốt với kẻ thù thôi.
Thím Dương liếc nhìn cậu chủ bé Thành Hoàn bị đánh không ngồi dậy được, tiến lên hai bước, tri kỷ lại gần thiếu niên: “Cậu An, đừng nóng giận ảnh hưởng thân thể.”
An Nhu lắc cánh tay, không thèm quay đầu lại đi vào biệt thự.
Thím Dương chuẩn bị hai chậu nước thêm nước đá cho An Nhu dùng để ngâm tay. Vừa rồi đánh quá mạnh, thím Dương sợ làm tay cậu bị sưng lên.
“Bây giờ đắp đá một chút, có thể giảm bớt sưng phù, ngày mai hẵng chườm nóng sau.” Thím Dương nhìn An Nhu: “Nếu cậu An cảm thấy không thoải mái thì trong tủ thuốc còn có thuốc hoạt huyết giảm sưng.”
“Cảm ơn thím Dương.” An Nhu rũ mắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc vừa rồi.
An Nhu vẫn luôn cố gắng xây dựng bức tường cách ly tình cảm kiếp trước, nhưng Mạc Thành Hoàn lại vươn tay đẩy ngã bức tường đó.
Còn tuyên bố, không đối phó với người sắp chết.
Chú còn lâu mới phải là người sắp chết.
Chú đang dần dần khỏe mạnh rồi.
An Nhu rũ mắt, ngón tay cố ý vô tình gảy cục nước đá trong chậu nước.
Tiếng mở đóng cửa truyền tới từ trên lầu. An Nhu ngẩng đầu, thấy Mạc Thịnh Hoan đi ra phòng sách, từng bước xuống lầu, sau đó ngồi bên cạnh cậu.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn hai chậu nước lạnh trước mắt, sau đó nhìn An Nhu.
Cứ như bị trưởng bối bắt quả tang mình kéo bè kéo lũ đánh nhau ở bên ngoài, An Nhu cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Nói là mình trùng sinh?
Nói kiếp trước mình không chỉ từng sinh con, mà còn từng ly dị?
Chú sẽ nghĩ thế nào đây? Có khi nào sẽ… ghét bỏ mình không?
Cậu thiếu niên cúi đầu thấp hơn.
Chậu nước đá trước mặt bị ngón tay thon dài gẩy mấy phát. An Nhu ngẩng đầu, thấy ngón tay của Mạc Thịnh Hoan ngâm trong chậu nước đá.
Mạc Thịnh Hoan giơ tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thiếu niên trước mắt, dùng ngón tay dính nước nhẹ nhàng chạm vào mặt thiếu niên, ngón tay khẽ xoa nắn.
An Nhu không biết chú đang làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt.
Tay Mạc Thịnh Hoan lại nhúng vào chậu nước đá lần nữa, An Nhu lại thấy một tia máu tươi lan ra từ ngón tay của chú, lập tức phản ứng lại.
Lúc mình đánh Mạc Thành Hoàn, trên mặt bị dính máu.
Chú đang lau giúp mình.
Cũng không biết văng bao nhiêu lên mặt. An Nhu nhìn tay Mạc Thịnh Hoan lại tiếp tục giơ lên từ chậu nước, cứ như mỹ nhân tắm xong, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng bị nước đá ngâm, giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay xuống mu bàn tay.
An Nhu nhìn không dời mắt.
Ngón tay lạnh lẽo mềm mại ấy lại chạm vào má cậu thêm lần nữa. Mạc Thịnh Hoan làm rất nhẹ, đầu ngón tay xoa xoa chỗ vệt máu.
Nhiệt độ trên mặt An Nhu bắt đầu bốc lên. Nếu đυ.ng mạnh một chút đã đành, nhưng vẽ vòng tròn nhẹ nhàng kiểu này, mang lại cảm giác… hơi tê dại.
An Nhu mím môi, nhỏ giọng lên tiếng.
“Sau này tôi sẽ bớt đánh nhau.”
Ngón tay chạm nhẹ trên mặt chợt khựng lại, đổi sang ngón cái lau một phát.
An Nhu ngước mắt, thấy chú hình như không nổi giận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước.
Người trẻ tuổi, đánh nhau là rất bình thường.
Huống chi là đánh cậu ta.
An Nhu xoa mũi, nhớ tới mình đánh Mạc Thành Hoàn ra nông nỗi này, không nhịn được chột dạ.
Lỡ ông cụ Mạc biết thì sao?
Mình đánh Trương Vân là vì có nguyên do, vậy còn đánh Mạc Thành Hoàn?
Dù sao Mạc Thành Hoàn cũng là cháu trai mà ông cụ Mạc thích nhất, còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Mạc, mình đánh anh ta một trận như thế…
An Nhu lắc đầu, không cho mình nghĩ tiếp.
Đánh thì đánh, cùng lắm thì ông cụ Mạc tịch thu thẻ tín dụng của mình, rồi lại răn dạy một trận. Dù sao mình cũng biết mật khẩu thẻ của chú, chú cũng không quan tâm mình xài bao nhiêu tiền.
Nhìn người đàn ông như trích tiên trước mắt, An Nhu không nhịn được nhếch môi cười.
Vẫn là chú tốt nhất.
Vết máu trên mặt đều được Mạc Thịnh Hoan cẩn thận lau hết. An Nhu nhìn di động, phát hiện đã qua thời gian livestream.
Hôm nay nghỉ ngơi một ngày vậy.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng làm bạn ngâm tay với mình, chợt nảy ra ý tưởng.
Còn ba tiếng nữa chú sẽ đi ngủ. Nhìn dáng vẻ Mạc Thịnh Hoan thì cũng đã từ bỏ đọc sách rồi. Chú đã chọn ở bên cạnh mình, vậy thì sao không làm chuyện thú vị hơn?
An Nhu giơ một tay lên lau vào khăn tay, mở di động, tìm rạp chiếu phim.
Có một suất chiếu điện ảnh nửa tiếng sau sẽ bắt đầu, ngồi xe đến đó vẫn còn kịp.
Bởi vì vị trí của rạp chiếu phim này hơi bị hẻo lánh, tỷ lệ khán giả không cao, An Nhu mua hết ghế trống còn lại, cầm điện thoại giơ trước mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc, anh có muốn đi xem phim không?”
Lần này An Nhu chú ý chủ đề, cố tình chọn phim hài.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía bàn tay An Nhu ngâm trong chậu nước đá.
“Tôi không sao.” An Nhu giơ nắm đấm của mình cho Mạc Thịnh Hoan xem: “Tôi đánh phượng nhãn quyền, ngón cái nhét vào khớp xương trong của ngón trỏ, đánh người rất đau, còn không làm tổn thương bàn tay.”
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn cậu một lát rồi chớp mắt.
“Anh Mạc đồng ý à?” An Nhu hơi phấn khởi.
Mạc Thịnh Hoan chớp mắt lần nữa.
“Thím Dương!” An Nhu nhảy cẫng lên từ trên sofa, lau sạch nước đá trên tay: “Con với anh Mạc đi xem phim đây!”
“Xem phim?” Thím Dương chạy tới, thấy Mạc Thịnh Hoan đứng dậy đi thay quần áo với cậu thiếu niên.
Nói thẳng là đi hẹn hò cho rồi.
“Cứ đi chơi đi.” Thím Dương cười híp mắt xua tay: “Thím sẽ để đèn cho hai cậu.”
Bác tài chở hai người đến trước trung tâm thương mại. Rạp chiếu phim trên tầng năm, An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan, đi thang máy vào rạp chiếu phim.
An Nhu lấy di động quét mã QR lấy vé trước máy nhận vé, từng tấm vé điện ảnh được đóng dấu, xếp thành một chồng.
An Nhu bao một phòng khoảng chừng một trăm ghế ngồi, trước khi An Nhu mua vé chỉ bán được sáu tấm vé. Phim còn chưa bắt đầu, An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan đi mua một bịch bỏng lớn, hai ly trà sữa lớn, lượng nhiều tới mức như đi picnic.
Phim sắp mở màn, An Nhu trịnh trọng giao bịch bỏng cho chú. Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc nhận lấy nhìn An Nhu đưa một chồng vé cho nhân viên soát vé.
Vẻ mặt nhân viên soát vé hơi khó miêu tả, nhưng vẫn cam chịu xé cuống vé.
Đứng chờ ngoài đại sảnh, An Nhu chờ đến sáu người mua vé, mỗi người chuyển khoản ba trăm mời họ đổi sang suất chiếu khác. Sau khi mọi người khoái trá tiến hành giao dịch, An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan đứng trong phòng chiếu phim trống không, sắc mặt vui vẻ.
“Anh Mạc! Anh muốn ngồi ghế nào cũng được hết!”
Mạc Thịnh Hoan im lặng nhìn phòng chiếu phim, không bày tỏ thái độ.
Cũng đúng. Rạp chiếu phim hiện tại chắc chắn khác mười mấy năm trước rất nhiều.
An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan ngồi ở khu vực xem phim tốt nhất, không kiêng nể nói chuyện.
“Anh Mạc, bỏng ngô!”
Mạc Thịnh Hoan đưa bỏng ngô trong lòng cho cậu.
An Nhu đặt bịch bỏng giữa hai người, cầm một viên đưa đến bên mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc, ăn thử đi.”
Mạc Thịnh Hoan nghiêng người, lạnh nhạt hé miệng, nhẹ nhàng cắn viên bỏng trong tay cậu thiếu niên.
Cánh môi mềm mại khẽ chạm vào đầu ngón tay. An Nhu rút tay lại như bị điện giật, ánh mắt trợn tròn. Không ngờ chú lại nhận bằng miệng.
Xúc cảm vừa rồi quá kỳ diệu, đầu ngón tay cứ như chạm vào đám mây, mang theo hơi ẩm ướt và độ ấm, vừa mềm nhẹ vừa xa lạ.
Thế giới này trừ hai nhóc con ra, chưa có ai trực tiếp ăn đồ ăn trong tay mình.
An Nhu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, rồi lại quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy chú tựa lưng vào ghế một cách tự nhiên, quai hàm khẽ nhúc nhích, sau đó yết hầu hoạt động.
Nuốt xuống.
Không biết tại sao vành tai An Nhu lại bắt đầu nóng ran. Cậu xoa bóp vành tai, lại nghĩ tới ngón tay mình từng được môi Mạc Thịnh Hoan chạm vào, bên tai càng nóng rực.
Bộ phim bắt đầu. Không có người gọi điện, cũng không có tiếng con nít la hét ầm ĩ, càng không có người ngồi sau đá ghế. An Nhu uống trà sữa, ăn bỏng ngô, thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông im lặng ngồi bên cạnh.
Chú cầm trà sữa, thỉnh thoảng ngậm ống hút nhẹ nhàng uống một ngụm, đôi môi nhạt nhẽo cùng ống hút bằng giấy cho người ta cảm giác thần kỳ.
An Nhu cảm thấy vấn đề chủ yếu vẫn là do môi của chú quá đẹp.
Nhận thấy ánh mắt của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt nhìn cậu, đưa ly trà sữa trong tay mình qua.
Mặt An Nhu lập tức nóng ran lên, nhìn chằm chằm ống hút mà chú từng ngậm thật lâu, không biết nên hạ miệng kiểu gì.
Cũng không phải là ghét bỏ… Mà An Nhu cảm thấy nếu mình ngậm ống hút này thì cứ như một loại vấy bẩn chú.
Hành động này khác với dùng đũa riêng gắp đồ ăn.
Bạn bè người thân với nhau cũng có thể dùng đũa riêng gắp đồ ăn, nhưng ống hút… thì thân mật quá mức.
Dường như nhận thấy sự do dự của cậu, Mạc Thịnh Hoan lấy khăn tay lau bên ngoài ống hút, sau đó lại đưa cho An Nhu.
An Nhu đỏ mặt, cúi đầu uống một ngụm trà sữa của chú.
Rõ ràng là mua trà sữa ba phần đường cùng cửa hàng, nhưng tại sao ly của chú hình như ngon hơn một chút.
An Nhu uống một hớp lớn. Mạc Thịnh Hoan cầm lại ly trà sữa cũng không lau ống hút, cúi đầu uống một ngụm một cách tự nhiên.
An Nhu cảm thấy cổ họng mình cũng bị thiêu cháy luôn rồi.
Xem một bộ phim hài hước mà mặt An Nhu đỏ như gấc, hoàn toàn không chú ý bộ phim chiếu cái gì. Đến lúc tan cuộc, Mạc Thịnh Hoan một tay dắt An Nhu, tay còn lại ôm bịch bỏng chưa ăn hết.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, dẫn chú rời khỏi rạp chiếu phim. Người quản lý rạp chiếu phim tìm đến An Nhu, nhiệt tình giới thiệu dịch vụ VIP đặt bao phòng, còn có thể giảm 80%.
Lưu lại phương thức liên lạc của quản lý, An Nhu dẫn chú về nhà. Mạc Thịnh Hoan không thể nán lại lâu ở một nơi lạ lẫm, An Nhu vẫn nhớ điều này.
Bộ phim điện ảnh dài chín mươi phút, về nhà vẫn còn sớm. An Nhu cất bịch bỏng đi, về phòng ngủ thì thấy chú đã rửa mặt xong xuôi, đang ngồi trên giường lẳng lặng nhìn mình.
Đã đến lúc dạy học rồi.
An Nhu lấy bảng ghép vần treo tường, mở ra cho Mạc Thịnh Hoan xem.
“Hôm nay chúng ta học tiếp năm chữ, D T N L G.”
“Lúc đọc D T N L thì lưỡi phải chống quai hàm trên.” An Nhu triển lãm cho chú xem: “Giống như tôi làm đây này.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan trầm tĩnh.
“Khác với D T, N phải phát ra giọng mũi.” An Nhu phát âm chữ N: “Nếu bịt mũi thì sẽ không phát âm ra được đâu.”
“Nhu.” Đối diện nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
“Không phải, là N…” An Nhu còn chưa dứt câu thì đã ngưng bặt, kinh ngạc nhìn Mạc Thịnh Hoan, mãi mà không hoàn hồn.
Mình nghe nhầm à?
Có phải lúc này có người nói “Nhu” không!
An Nhu há hốc miệng, khϊếp sợ nhìn người đàn ông đối diện, hít sâu mấy cái liên tiếp, trợn tròn mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, thử phát âm: “N?”
An Nhu thấy cánh môi Mạc Thịnh Hoan khẽ mở, con ngươi đen như mực thủy sắc nhạt nhẽo.
“Nhu.”
An Nhu ôm ngực, ngón tay kìm nén run rẩy bật ghi âm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm môi Mạc Thịnh Hoan.
“N N?”
Đôi môi xinh đẹp khép mở.
“Nhu, Nhu.”
Nhìn khẩu hình của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu chợt nhớ cảnh tượng sau khi thím Dương nói cửa kính bị đập vỡ, cảm xúc của mình bất ổn, chú nhìn mình, môi khẽ động.
Khi đó chú muốn nói chính là từ này.
“Nhu Nhu.”