Chương 42: Chồng

Ba người xuất hiện bên cạnh thùng lửa bốc cháy. NPC phó bản đứng bên cạnh sân bay, đang ôm mặt khóc.

“Học sinh của tôi, học sinh của tôi còn đang bị nhốt trong trường! Máy bay trực thăng cứu viện sắp tới rồi, chúng không thoát được!”

An Nhu thân là đội trưởng nên lập tức chạy tới nhận nhiệm vụ.

“Đây là chìa khóa cổng trường, hy vọng các cậu có thể đưa học sinh của tôi đến đây gặp tôi.” NPC đưa đạo cụ nhiệm vụ cho An Nhu, ánh mắt đầy hy vọng: “Các cậu làm ơn giúp đỡ!”

Nhận chìa khóa xong, An Nhu xoay người trở lại bên cạnh hai người kia.

“Nhiệm vụ này tổng cộng có ba giai đoạn.” An Nhu đã chơi phó bản này không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng qua ải. Nhưng đối với người khác, đây vẫn là phó bản mới mẻ nhất, cho nên phải nói rõ ràng.

“Giai đoạn thứ nhất là băng qua đường cái, dùng chìa khóa mở cổng trường. Quá trình mở khóa sẽ cần 15 giây, trong lúc mở khóa không được cắt ngang, lúc này sẽ có rất nhiều tang thi vây lại đây, cần có người ở bên cạnh yểm hộ.”

“Tôi với cậu yểm hộ, đại lão đầu bảng mở khóa.” Không Có Tiết Tháo thấy hai tay nhân vật game của đại lão trống trơn, vô cùng cam chịu: “Tôi mang theo hai khẩu AK, đủ đạn.”

An Nhu chần chờ ngẩng đầu, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan điều khiển nhân vật game tiến lên một bước.

An Nhu giao chìa khóa cho Mạc Thịnh Hoan, cỗ vũ chú: “Đại ca đầu bảng, anh sẽ làm được!”

Không Có Tiết Tháo và An Nhu vũ trang hạng nặng, kẹp đầu bảng ở bên trong, nhanh chóng băng qua đường cái, di chuyển về phía cổng trường.

Đường cái chung quanh trường học có không ít tang thi. Sau khi người chơi lại gần, bầy tang thi lập tức phát động công kích.

Không Có Tiết Tháo và An Nhu yểm hộ bằng hỏa lực, giấu đầu bảng sau lưng. Bởi vì là phó bản độ khó đơn giản nên lượng máu và phòng ngự của tang thi đều không cao, hầu như tới con nào chết con đó, tới một đám chết một đám.

Thỉnh thoảng có hai con tang thi biến dị nhào tới, An Nhu và Không Có Tiết Tháo sẽ tập trung hỏa lực xử lý level cao trước.

An Nhu đếm mười lăm giây, sau lưng truyền ra tiếng mở cổng sắt. An Nhu quay đầu, lập tức cùng Không Có Tiết Tháo nhảy vào trong trường.

“Đi theo tôi!” An Nhu nhìn về phía nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan, nhân vật game tức khắc sải chân đuổi theo.

“Giai đoạn thứ hai, trường học bị sương mù bao phủ, chúng ta phải châm thùng dầu hỏa để xua tan sương mù, sau đó sẽ thấy thùng bổ cấp đạn băng gạc. Chúng ta bổ sung đủ đạn thì sẽ vào khu nhà dạy học trước, lấy được chìa khóa theo lời nhắc nhở của NPC.

Bước này có thể đồng thời tiến hành.”

An Nhu nhìn về phía Không Có Tiết Tháo: “Anh phụ trách châm thùng lửa, nhặt hết bổ cấp, tiêu diệt tang thi trước thư viện. Tôi dẫn đầu bảng chạy vào khu nhà dạy học hoàn thành đối thoại với NPC, lấy được chìa khóa rồi đi xuống hội hợp với anh trước thư viện.”

“Được rồi.” Không Có Tiết Tháo đi hai bước rồi quay đầu: “Thư viện ở hướng nào?”

“Bên trái.” An Nhu nhìn về phía nhân vật game của chú, giọng nói không tự chủ trở nên mềm nhẹ: “Đại ca đầu bảng, lát nữa anh phải bám sát theo tôi, bên trong có rất nhiều phòng, đừng đi lạc.”

Một đợt bình luận lập tức thổi qua.

"Chậc chậc chậc, mọi người nghe giọng điệu này mà xem, đối với đại ca đầu bảng thật dịu dàng!"

"Đây là phó bản mới mà, rất nhiều streamer còn đang mày mò, streamer nhà mình lại cảm thấy rất thành thạo, chẳng lẽ từng tham dự thí nghiệm nội bộ?"

"Làm đầu bảng sướиɠ thật, hai tay trống trơn vào phó bản cũng được!"

An Nhu dẫn theo Mạc Thịnh Hoan, chia làm hai đường với Không Có Tiết Tháo.

Cửa khu nhà dạy học đang mở, tang thi ở cửa thấy người thì lập tức nhào tới. An Nhu bắn ra một thoi đạn, nhanh chóng bổ sung đạn dược, chạy vào trong tòa nhà dạy học, quen chân chạy lên tầng hai.

Bên trong khu nhà dạy học có rất nhiều phòng học, người chơi phải mở cửa từng phòng từng phòng tìm NPC. An Nhu không thèm liếc nhìn dãy phòng học lấy một lần mà trực tiếp chạy tới vị trí đếm ngược, mở phòng học có NPC.

Nổ súng xử lý tang thi nhào lên, tìm được NPC bị tang thi cào trúng đang hấp hối.

“Các học sinh đã trốn vào thư viện, tô… tôi sắp không được rồi, cậu nhất định phải cứu chúng ra…”

An Nhu lưu loát tiếp nhận chìa khóa, một phát súng bắn trúng đầu NPC trước khi NPC còn chưa biến dị.

An Nhu xoay người, phát hiện nhân vật game của chú đứng ở cửa.

“Anh ta là boss nhỏ, không cứu được nữa.” An Nhu giải thích theo bản năng: “Chờ anh ta biến dị xong thì đánh nhau sẽ khó hơn.”

Hình như Mạc Thịnh Hoan cũng không bận tâm chuyện này, chỉ hơi nghiêng người chừa chỗ trống cho An Nhu đi ra.

“Trong khu nhà dạy học có easter egg*.” An Nhu dẫn Mạc Thịnh Hoan thuần thục tiến vào một căn phòng ngổn ngang, bắn bể đầu mấy tang thi nhào lên: “Đại ca đầu bảng anh nhảy lên bàn đi.”

(*: Trứng phục sinh, là một thuật ngữ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game hoặc phim)

Mạc Thịnh Hoan nghe lời nhảy lên bàn.

“Đứng lên đống bàn ghế, di chuyển về góc trái, trong góc có một cái rương có thể mở.” An Nhu đứng dưới chỉ huy.

Mạc Thịnh Hoan điều khiển nhân vật trong game đi lên, mở chiếc rương.

“Trong đó có băng gạc, hai ống adrenaline, còn có một mảnh ghép hình, thu thập đủ chín mảnh ghép hình khác nhau sẽ nhận được một ngàn thỏi vàng.” An Nhu cười híp mắt.

“Các khán giả cũng chú ý nhé, mặc dù easter egg này là ngẫu nhiên, nhưng trong tình huống đại khái thì sẽ xuất hiện trong phòng học có NPC. Nếu phòng học của NPC không có thì sẽ là căn phòng này.”

An Nhu giảng giải xong, chỉ thấy ông chú vẫn đứng ở trên không nhúc nhích.

“Sao vậy?” An Nhu cũng nhảy lên bàn, đi đến bên cạnh Mạc Thịnh Hoan.

Chỉ thấy nhân vật game của chú xoay người lại nhặt, nhưng đồ vật trong rương lại không giảm bớt.

“Có phải ba lô của anh đã đầy không?” An Nhu nhìn sau lưng nhân vật game, phát hiện anh đeo ba lô cơ sở nhất.

“Anh có thể lấy mấy thứ đồ trong ba lô ra, tôi bảo quản giúp anh. Đánh phó bản xong tôi sẽ trả lại cho anh.” An Nhu đứng bên cạnh.

Mạc Thịnh Hoan điều khiển nhân vật game quay mặt về phía An Nhu, lấy một bó hoa hồng lớn từ trong ba lô.

Nhìn chín mươi chín đóa hoa hồng trước mắt, An Nhu hơi sững sờ.

Tiếp nhận bó hoa hồng, chỉ thấy nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan lại lấy ra một bó nữa, hết bó này tới bó khác, trái tim màu hồng bay ra giữa hai nhân vật game sắp che kín màn hình.

Chẳng trách… ba lô của chú lại đầy.

Đựng hoa hồng hết rồi.

"Vãi lúa, tôi đến đây để xem livestream game Doomsday Awakening chứ không phải là đến ăn cơm tró mà nhỉ!"

"Ha, tôi chơi hai năm mà chưa từng thấy nhiều hoa hồng cỡ này, ghen ghét tới nỗi chảy nước mắt"

"Đại ca đầu bảng biết thả thính quá trời, hu hu hu!"

An Nhu nhìn điểm sức hút được cộng thêm một đống của mình, nhớ lại mấy ngày nay Mạc Thịnh Hoan vẫn canh giữ ở một mẫu ba phần đất và Tiểu Hoan Hoan. Anh ấy mới lv. 5, trồng nhiều hoa hồng thế này thì phải gieo hạt bao nhiêu lần, phải bón phân tưới nước làm cỏ bao nhiêu lần đây!

Lúc mình đi học, chú vẫn đang tích trữ hoa hồng à?

An Nhu mím môi, tâm trạng phức tạp ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Mạc Thịnh Hoan nhìn sang.

Con ngươi đen như mực vẫn xinh đẹp như trước, tựa như một vũng nước từ sông hồ đầu xuân, thủy sắc trong veo.

“Streamer, tôi đến cửa thư viện rồi!” Không Có Tiết Tháo lên tiếng: “Hai người sắp tới chưa?”

“Tới đây!” An Nhu lấy lại tinh thần, điều khiển nhân vật game nhảy xuống bàn ghế. Nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan cũng nhảy xuống theo, suýt nữa đẩy ngã An Nhu.

An Nhu xoa bóp vành tai hơi nóng rực, nhanh chóng đi đến cuối phòng học, bắn phá một trận với mặt tường.

"Streamer bị hoa hồng làm cho mụ đầu à? Bắn tường làm gì?"

"Streamer vừa mới thất thần xong, tôi chụp ảnh lại rồi nhé."

"Chậc, hai vị chú ý chút nhé, đây là game tận thế khủng bố đấy, đừng biến màn hình thành trái tim bay khắp nơi"

Theo một thoi đạn dùng xong, bức tường lại bị bắn thủng một lỗ, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi nhảy xuống từ chỗ lỗ thủng.

Sau khi chạm đất, An Nhu xê dịch sang bên cạnh một bước, ngay sau đó nhân vật game của chú cũng nhảy xuống.

“Tang thi trong thư viện là nhiều nhất, nhất định phải theo sát tôi.” An Nhu vừa thay đạn vừa chạy đằng trước.

Trước thư viện, Không Có Tiết Tháo vừa thấy hai người là lập tức đưa bổ cấp tới, An Nhu cầm hai băng gạc, bổ sung đầy đạn.

“Giai đoạn thứ ba, học sinh trốn trong không gian đằng sau giá sách trên tầng hai thư viện. Tôi phụ trách đối phó với tang thi, anh Tiết Tháo, anh mở giá sách ra, dẫn các học sinh di chuyển.”

“OK.” Không Có Tiết Tháo nhìn An Nhu mở cửa thư viện, bên trong ánh sáng tối tăm.

“Đi theo tôi!” An Nhu chạy nhảy dẫn đường phía trước. Khi người chơi vừa bước lên cầu thang, vô số tang thi từ bên ngoài ập vào, dày đặc nhìn không thấy điểm cuối.

“Vãi chưởng!” Không Có Tiết Tháo cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhịn được mỉa mai: “Phải đánh nhiều tang thi cỡ này, có thật sự là hình thức đơn giản không vậy?”

“Không cần đánh hết.” An Nhu chạy lên tầng hai, bắn một nhát súng vào giá sách, điểm độ bền của thứ đó hiện lên, 199/200.

“Học sinh đang ở đằng sau.” Nói xong, An Nhu chặn trước cầu thang, bắn phá một tràng vào đám tang thi.

Tiếng tang thi gào thét đằng sau gần trong gang tấc, Không Có Tiết Tháo nhanh chóng công kích giá sách. Một viên đạn mới tiêu hao một điểm độ bền, bắn hết đạn trong hai khẩu súng thì giá sách mới sập xuống.

“Cậu tiến vào trong giá sách trước đi, đừng dẫn học sinh ra bên ngoài.” An Nhu bắt đầu di chuyển, trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai, chuẩn xác rơi xuống một cái bàn dưới tầng một, sau đó đạp lên bàn nhảy lên giá sách dựng đứng bên cạnh, bắn phá bầy tang thi.

Từ một giá sách nhảy lên giá sách khác, An Nhu men theo nóc giá sách vừa bắn phá vừa đi ra ngoài. Đa số tang thi bị An Nhu thu hút sự chú ý, nhao nhao bao vây tấn công giá sách.

Trước khi giá sách ngã xuống, An Nhu sẽ nhảy lên giá sách khác, nhảy tới giá sách cách cửa thư viện gần nhất, sau đó nhảy xuống dưới, vắt chân chạy ra ngoài.

An Nhu cất súng, dẫn một đám tang thi chạy băng băng: “Mau lên anh Tiết Tháo, rời khỏi giá sách, dẫn các học sinh rời đi!”

“Biết rồi!”

An Nhu nhảy nhót trong sân trường, mãi tới khi một chiếc máy bay trực thăng bay qua không trung. Lại chờ thêm một lát, dòng chữ “Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ” bắn ra trên màn hình di động.

Tổng thời gian đã dùng là tám phút bốn mươi mấy giây, bên dưới sắp xếp độ cống hiến.

An Nhu chiếm 68%, Không Có Tiết Tháo 31 %, còn 1% là đại lão đầu bảng.

Dường như nhớ tới điều gì đó, An Nhu âm thầm giật mình, nhìn lại thì phát hiện nhân vật trong game của chú đang đứng ngay ngắn sau lưng mình.

Vừa rồi để dẫn dắt tang thi rời đi, An Nhu nào là chạy nào là nhảy, thế mà chú đều đuổi kịp sao?!

Phải biết rằng giữa hai giá sách cũng không dễ nhảy, An Nhu đều phải nhắm đúng vị trí thì mới nhảy qua được, chỗ đó chỉ cần sơ sẩy thì sẽ rơi xuống, bị tang thi bao vây chung quanh.

Thế mà chú cũng nhảy qua được à?!

Vừa rồi An Nhu căng thẳng, thật sự quên mất chú vẫn còn đi theo đằng sau.

“Streamer, hình như chúng ta đã phá kỷ lục rồi!” Tiếng kêu vui sướиɠ của Không Có Tiết Tháo truyền đến: “Cậu xem bảng xếp hạng kìa!”

An Nhu bấm vào ký hiệu xếp hạng sau thời gian, phát hiện thời gian vượt ải của nhóm mình dùng hết hơn tám phút, đã trở thành tốc độ phá đảo phó bản nhanh nhất sau khi trò chơi cập nhật.

Hạng hai bên dưới tốn hơn 15 phút, gần như gấp đôi thời gian của nhóm mình!

“Thực ra còn có thể nhanh hơn nữa.” An Nhu nhớ lại lúc mình với chú tìm easter egg: “Nếu cần lấy thứ hạng thời gian thì cực hạn của chúng ta là khoảng bảy phút.”

"Streamer đỉnh vãi!"

"Follow, hôm nay tôi cũng đang đánh phó bản này, thật sự đánh mới mức buồn nôn, không ngờ lại có thể thoải mái như thế!"

"Bye bye các đồng chí, tôi đi xem chiếu lại đây."

"Streamer viết bài tổng kết công lược ở tieba Doomsday Awakening đi"

“Phó bản này cứ mày mò mà đánh, thực ra cũng có một phen lạc thú.” An Nhu thoát khỏi phó bản, ba người trở về phòng.

“Muốn tổng kết công lược thực ra cũng rất đơn giản. Chỉ là số phòng của NPC với easter egg, cùng với đập vỡ bức tường đi đường tắt, dẫn dắt bầy tang thi rời đi.” An Nhu nhìn lướt qua số lượng người đang xem, dao động trong khoảng hai mươi ngàn.

Hôm nay là giữa tuần, còn không được đề cử, lượng người xem này có thể nói là rất tốt.

Thời gian livestream còn chưa hết, bởi vì độ dài thời gian phá đảo phó bản được lên bảng xếp hạng nên sẽ có video được ghi lại theo góc nhìn thượng đế.

An Nhu bật quay video cùng xem với các khán giả, vừa giảng giải vừa chú ý nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan.

Sau khi mình nói bám theo, chú thật sự rất chăm chỉ, không hề qua loa, khoảng cách giữa hai người vẫn giữ độ dài đặc biệt.

Bất kể mình nhảy tới nhảy lui, rẽ tới rẽ lui như thế nào thì chú luôn có thể bám theo sít sao, cứ như trong trò chơi này không có “tự động đi theo”.

"Streamer bảnh nhất!"

"Không Có Tiết Tháo cũng không kém, phối hợp với streamer rất tốt."

"Xem từ góc độ khác thì đại lão đầu bảng cũng rất lợi hại!"

Có khán giả cũng phát hiện kỹ năng bám đuôi của đại lão đầu bảng. Nói thật, có thể đuổi kịp An Nhu chứng minh sau khi tập trung lực chú ý, năng lực phản ứng và trình độ thao tác của chú đều không tệ!

Sau khi livestream xong ngày hôm nay, An Nhu như thường lệ đọc ghép vần cho ông chú, dạy tới chữ “F”, trong đầu An Nhu không khỏi nhảy ra một câu: “Trượng phu, trong vòng một trượng chính là phu quân của người*”.

(*: Ý là phu quân của mình sẽ không bao giờ lìa xa mình)

Sao tự nhiên còn có thể liên tưởng tới cảnh chơi game hôm nay nhỉ?

An Nhu gãi đầu, thử thăm dò nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Anh Mạc, nếu ở bên ngoài, anh còn đi theo tôi như trong game không?”

Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên, chớp mắt một cái.