Chương 40: Chàng tiên cười

Buổi tối khi ngủ, Mạc Thịnh Hoan học ngay dùng ngay, sau khi đυ.ng đến mu bàn tay An Nhu, ngón tay thò vào lòng bàn tay, sờ lên phía trên, làm mười ngón đan xen tiêu chuẩn với An Nhu.

Trước kia đều nhẹ nhàng nắm tay ngủ, bây giờ mười ngón đan chặt, giữa tay chân gần gũi hơn một phần.

An Nhu trợn tròn mắt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nếu cách bắt chước này dễ dùng như vậy, có phải mình có thể dựa vào cách bắt chước này để dạy chú nhiều hơn?

Chẳng hạn như... mở miệng nói chuyện?

Bảo một người mấy năm chưa từng nói chuyện lên tiếng, hệ số khó khăn rất lớn. Thậm chí An Nhu hoài nghi, Mạc Thịnh Hoan đã quên phát âm như thế nào rồi.

Mình có thể làm như lúc dạy hai thằng nhóc con kia học nói, bắt đầu từ số 0, bắt đầu từ mấy âm tiết đơn giản nhất.

Nhưng tình trạng của chú, rõ ràng còn phức tạp hơn so với hai nhóc con kia. Chú không mở miệng nói chuyện, phần lớn là do nguyên nhân tâm lý, tai nạn thảm kịch đã gây ra quá nhiều tổn thương cho chú, muốn đi thoát khỏi bóng ma, không chỉ cần mỗi luyện tập là được.

Trước khi chuẩn bị giúp Mạc Thịnh Hoan mở miệng, An Nhu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ thất bại rồi. Cho dù những ngày còn lại trong cuộc sống đều giữ nguyên trạng thái im lặng thế này, An Nhu cũng sẽ chấp nhận.

Dáng vẻ im lặng của chú, sẽ khiến cho tâm tình của An Nhu cũng được bình tĩnh lại, dường như trên người anh có một loại ma lực, có thể khiến cho tâm trạng người đến gần ôn hòa lại.

Ngoại trừ bữa tối hôm nay.

An Nhu nhớ lại dáng vẻ mặt mày lạnh lẽo của Mạc Thịnh Hoan lúc đó, vẫn không nhịn được mà tim đập nhanh hơn. Bây giờ cậu đang nắm một bàn tay có thể bóp nát bát sứ, còn dán chặt vào nhau.

Lòng bàn tay mềm mại như vậy cơ mà.

An Nhu quay đầu, lén lút nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan. Rèm cửa sổ không che được tất cả ánh sáng, lúc này, ánh trăng nằm ngay trên mặt người đàn ông, chiếu ra một tầng bóng mờ, sống mũi cao thẳng dường như có thể để cho người ta chơi cầu trượt trên đó. Đường cong hàm dưới lộ vẻ hơi cứng rắn trong trẻo, mặt mày như tranh vẽ.

Xem ra còn phải cho chú ăn nhiều một chút.

Như được thưởng thức những sự vật đẹp hoàn hảo, An Nhu cảm thấy vừa lòng thỏa ý quay đầu lại, nhếch môi đi ngủ.

Mãi cho đến khi hơi thở của cậu thiếu niên đã trở nên đều đặn, lông mi của người đàn ông khẽ run lên, mở to mắt, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt. Như thể nhớ tới gì đó, anh hơi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thoáng động, giống như chim yến đen lướt qua mặt hồ, khiến mặt nước yên ả xuất hiện chút gợn sóng.

Sự ấm áp trong tay, là chân thật.

Mạc Thịnh Hoan nghiêng người qua một chút, nhìn khuôn mặt đang ngủ của thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt.

Buổi sáng sau khi tan học, An Nhu mời Tề Trừng ăn một bữa cơm gà trống ninh ở cửa tiệm mới mở ở cổng trường. Suất ăn của cửa tiệm đầy đủ, hai người ăn đến no bụng, đi dạo một vòng xung quanh trường học. An Nhu nhìn thấy một hiệu sách rồi đi vào.

“Muốn mua tài liệu gì sao?” Tề Trừng đi theo An Nhu: “Qua hơn một tháng nữa mới thi, không phải cậu muốn trốn tớ, lén lút ôn tập chứ?”

An Nhu đi đến trước quầy mầm non, cầm lấy một quyển sách đồ họa của trẻ con 0~3 tuổi.

Tề Trừng ngạc nhiên nhìn sách trong tay An Nhu, ánh mắt không kìm được nhìn trên bụng An Nhu.

Hình như hơi nhô ra.

Tề Trừng hít sâu một hơi, An Nhu vừa mới trưởng thành, nếu có con thì phải làm sao bây giờ!

Vẫn còn là một đứa trẻ, đang đến trường nữa, sao có thể mang theo con được!

“Nghĩ cái gì đấy?” An Nhu quay đầu nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của Tề Trừng, vỗ vỗ bụng: “Trong này là gà trống ninh!”

Tề Trừng bị cái vỗ này dọa đến mức suýt nữa mất hồn, vừa nghe là gà trống ninh, cúi đầu nhìn bụng mình, còn to hơn cả An Nhu nữa.

Vậy không sao rồi.

Từ sau khi biết An Nhu thật sự kết hôn, Tề Trừng không nhịn được lo lắng cho anh em tốt. Xem trên mạng mấy cái sau khi kết hôn bởi vì lễ hỏi mà ly hôn, bởi vì sinh con mà trầm cảm làm chuyện điên khùng, còn có tin bị nhà chồng bạo hành, lại rầu đến thở dài thườn thượt.

Với dáng vẻ tay chân như que củi của An Nhu mà thực sự đánh nhau, cũng không biết có thể cân được một... người bệnh hay không nữa.

“Không có con, vậy cậu xem cái này làm gì?” Tề Trừng nhìn An Nhu lại cầm lấy một quyển “Bé con học chữ cái”.

“Chuẩn bị trước.” An Nhu quyết định chừa chút mặt mũi cho chú.

Tề Trừng không nhịn được trợn mắt: “Tớ sống mười chín năm rồi, còn không biết có người chuẩn bị quả đồ chơi này đâu.”

An Nhu cười cười, ánh mắt dừng trên một tấm bản đồ ghép vần treo tường màu sắc rực rỡ.

“Cái này bao nhiêu thế?” An Nhu nhìn thoáng qua nhãn giá phía sau bản đồ ghép vần treo tường, ba mươi lăm tệ.

Sao đắt vậy?

An Nhu cẩn thận nghiên cứu bản đồ treo tường này, vẫn là lập thể 3D. Trong ô vuông không chỉ có thanh mẫu vận mẫu mà còn có hình ảnh nhô lên, nhấn vào hình ảnh, còn có thể phát âm.

Phía trên bản đồ treo tường có một chỗ có thể đặt pin cúc áo.

“Cái này đi.” An Nhu lấy bản đồ ghép vần treo tường, đến quầy tính tiền.

Kiếp trước cậu cũng không nỡ bỏ tiền ra mua bản đồ treo tường đắt như vậy cho hai nhóc con. Tiền mỗi tháng của cậu đều dành cho sữa bột, thức ăn dặm, tã giấy và các đồ dùng linh tinh. Tiền tiêu mỗi tháng đều thiếu, người áp lực kinh tế lớn không thể đứng thẳng lưng được.

Hai đứa nhóc đi theo cậu, quả thật bị thiệt thòi rất nhiều.

Tề Trừng thấy An Nhu trả tiền xong lại đột nhiên thở dài một hơi, trong mắt đều là vẻ áy náy.

“Cậu không sao chứ?” Vẻ mặt Tề Trừng khó hiểu, mua một cái bản đồ treo tường thôi mà, khiến cho cậu ấy nhớ tới chuyện không hay sao?

“Không có gì.” An Nhu mím môi: “Tớ phải kiếm thật nhiều tiền.”

“Một cái bản đồ treo tường ba mươi lắm tệ thôi đã khiến cậu áp lực rồi à?” Tề Trừng không nhịn được bật cười: “Tớ nói cậu này, anh họ tớ vừa mới có con, chi phí y như cái động không đáy. Cậu không biết đồ đạc của trẻ con đắt thế nào đâu, vậy mà cái rẻ như vậy cậu còn không dám mua!”

An Nhu nhìn Tề Trừng, nét mặt hoàn toàn đồng ý.

“Cho nên ấy à, bây giờ cậu nhất định phải làm tốt biện pháp tránh tai.” Tề Trừng hạ giọng dặn dò: “Dù sao cũng tuyệt đối đừng có con.”

“Tớ và chàng tiên, là tình cảm thuần khiết.” An Nhu lườm Tề Trừng một cái: “Loại tay nắm tay cơ!”

“Cũng phải ha.” Tề Trừng xấu hổ sờ sờ mũi: “Cậu vẫn còn đi học, chú ý là được rồi.”

An Nhu mím môi, cầm theo bản đồ treo tường ra khỏi hiệu sách.

Nỗi lo của Tề Trừng cũng không phải không có đạo lý. Nhưng cũng may là chú không phải Mạc Thành Hoàn, anh sẽ không bắt buộc cậu làm chuyện mà cậu không muốn, lại càng sẽ không ép cậu thôi học.

Mạc Thịnh Hoan giống như một bậc cha chú hoàn mỹ đối với thế hệ sau này, tràn đầy tín nhiệm, tự do, tiền bạc. Gặp chuyện là sẽ giải quyết thay mình, sẽ an ủi mình, vừa chín chắn vừa tin cậy, còn sẽ không nghe lời châm ngòi chia rẽ của Mạc Thành Hoàn.

Vẫn là chú tuyệt vời.

“Bạn học.” Nhân viên thu ngân của hiệu sách lớn tiếng dặn dò: “Trong bản đồ treo tường đó có dây điện, tuyệt đối không được gấp lại đâu!”

“Em biết rồi ạ, cảm ơn chị.” An Nhu lấy lại tinh thần, quay đầu lên tiếng.

Buổi tối An Nhu đặc biệt lôi kéo Mạc Thịnh Hoan rửa mặt sớm hơn nửa giờ. Thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi trên giường, An Nhu lấy bản đồ ghép vần treo tường mới tinh ra, bày ra trước mặt người đàn ông.

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt, quét một vòng trên bản đồ ghép vần treo tường xong, sau đó ánh mắt trở lại trên người cậu.

“Khụ khụ.” An Nhu hắng giọng: “Hôm nay chúng ta học năm vẫn mẫu đầu tiên.”

Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn An Nhu.

“A~” An Nhu mở lớn miệng: “A a a ...”

“Đọc âm này miệng phải mở lớn, lưỡi thẳng ra.” An Nhu há mồm cho chú xem: “Còn có bốn loại âm điệu của nó, a á ǎ à.”

An Nhu dùng cằm minh họa âm điệu, đọc hết bốn loại âm điệu trong một lần.

Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu, bình tĩnh chớp mắt.

“Tiếp theo, o.” An Nhu bĩu môi, nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Môi phải tròn, đầu lưỡi bên trong...”

An Nhu há miệng, làm cho chú xem: “Đầu lưỡi phải lùi phía sau một chút, phía sau nhô lên.”

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dừng trên môi lưỡi cậu thiếu niên, tầm mắt rũ xuống.

“Giống như gà trống gáy sáng, ò ó o!” An Nhu định vẫy cánh tay.

Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, ánh mắt trong sáng, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong.

Động tác của An Nhu dừng lại, ánh mắt dán chặt trên mặt Mạc Thịnh Hoan, hơi mất hồn.

Đây hình như là... lần đầu tiên chú cười.

An Nhu không có cách nào hình dung cảnh tượng trước mặt. Lúc khóe môi người đàn ông cong lên, giống như một cây hoa lê, từng đóa lần lượt nở ra, trong đóa hoa tuyết trắng là nhụy hoa nhạt màu. Gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống như mưa bay, một cánh hoa trong đó đã rơi xuống lòng bàn tay cậu.

Vẻ đẹp không gì sánh được, lướt qua sự phồn thịnh của thế đời.

An Nhu không biết mình đọc xong ba chữ cái còn lại như thế nào. Sau khi nhắm mắt nằm trên giường rồi, cậu cũng không thể nào quên được cảnh tượng vừa rồi.

An Nhu còn tưởng rằng Mạc Thịnh Hoan không biết cười.

Giống như tiên giáng trần trong sáng lại lạnh lùng, hờ hững nhìn thế gian thay đổi, không mảy may nhiễm phải một chút trần tục.

Anh khoan dung, anh điềm tĩnh. Nhưng đến khi anh khẽ cười, cả thế giới dường như đều bị gió xuân thổi qua mặt, muốn nở rộ ra.

Một tay An Nhu ôm ngực, đã hai buổi tối liên tục nhịp tim của cậu bị thất thường thế này rồi. Có phải nên thực sự đi khám bác sĩ hay không.

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay bên ngoài chăn của An Nhu. An Nhu tự nhiên mở tay ra, đan vào năm ngón tay đang duỗi tới.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, An Nhu cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn.

Cứu mạng!

...

“Ngày hôm qua bọn anh đã đi hỏi thăm hơn mười người chị em cây khế của bà An.” Hạc Minh Sơn ngồi trên ghế, bày ra hơn mười tấm ảnh.

Bốn người ngồi vây quanh cái bàn, vẻ mặt An Lâm đau khổ, vươn tay xoa bóp bắp chân mình.

“Trong những người này, có tám người từng gặp hai người con trai của bà An.” Hạc Minh Sơn lấy đi mấy tấm ảnh ra, chỉ còn lại tám tấm.

“Trong đó có bốn người đã từng gặp hai người con trai lúc nhỏ.” Hạc Minh Sơn tách tám tấm ảnh ra, bốn bức tiếp theo là nhân vật mục tiêu.

“Nhưng vấn đề là, không ai trong bốn chị em cây khế này thừa nhận lúc mình và bà An dạo phố đã nhặt được một đứa trẻ.”

Bạch Tiêu nhìn chằm chằm ảnh chụp của bốn người phụ nữ. Tuổi của những người này không kém bà An bao nhiêu, đều là dáng vẻ quý bà.

“Có khi nào chuyện bà An nói đi dạo với chị em thân thiết nhặt được đứa trẻ vốn dĩ là giả hay không.” Bạch Tiêu suy đoán: “Dù sao thì miệng của bà An không có mấy lời là nói thật.”

“Suy đoán của anh cũng như vậy.” Hạc Minh Sơn gật đầu, chỉ vào ảnh chụp: “Cho nên anh hỏi những chị em cây khế đã từng gặp hai người con trai lúc nhỏ, hai người nói không nhớ rõ. Hai người còn lại đã cung cấp một chút manh mối.”

“Bởi vì An Lâm là tóc xoăn trời sinh, tương đối dễ phân biệt với An Nhu. Cho nên hai người bọn họ đều nhớ rõ trong nhà bà An đột nhiên xuất hiện một đứa con trai tóc thẳng.”

“Lúc đó, bà An giải thích rằng đây là cháu trai đằng ngoại của bà ta, tạm thời ở nhà bà ta vài ngày. Sau đó bà An lại gửi An Nhu đến trường mẫu giáo Toàn Thác, cũng cắt đứt liên lạc với hai chị em cây khế kia.”

Thông tin tìm được rất ít, còn suýt nữa chạy gãy chân, An Lâm xoa xoa mái tóc xoăn trên đầu, thở dài một tiếng.

“Chuyện đã trôi qua quá lâu rồi, lúc ấy camera giám sát còn chưa phổ biến, bây giờ không dễ điều tra.” Bạch Tiêu nhìn ảnh chụp trên bàn, có chút mất mát: “Mọi người vất vả rồi.”

“Tôi có một cách.” Đột nhiên An Lâm giơ tay: “Tôi có thể nói cho bà An là nhà họ Bạch đang điều tra chuyện năm đó, còn đang lần lượt điều tra chị em cây khế của bà ta.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía An Lâm.

“Theo điều tra hiện giờ của chúng ta, tôi hoài nghi năm đó bà An hành động một mình. Thấy nhà các anh sơ hở không đề phòng cảnh giác nên đã bắt cóc An Nhu đi.” An Lâm ngẩng đầu lên.

“Nhưng mà dựa theo những gì bà An nói với các anh trước đó, bà ta đi dạo phố với chị em mới nhặt được An Nhu.

Chênh lệch của việc nhặt được đứa trẻ và bắt cóc đứa trẻ vẫn rất lớn.

Cho nên khi tôi nói tin tức mọi người đang điều tra chị em thân thiết của bà ta, sau khi nói cho bà An, bà ta sẽ tìm cách nói dối. Thậm chí bà ta sẽ tìm một người chị em thân thiết năm đó, cho bà ta lợi ích, bảo bà ta làm nhân chứng giả.”

“Nhưng mà đấy, mấy chị em thân thiết cũ của bà ta đều nằm trong tay chúng ta cả rồi. Trước tiên nhà họ Bạch đồng ý cho bọn họ lợi ích, chỉ cần bà An vừa tìm bọn họ, bọn họ có thể quyết định ngày hẹn và địa điểm công cộng, vừa khéo nơi đó có camera giám sát, thu âm cũng không phải vấn đề gì lớn. Vậy thì chẳng phải nhân chứng vật chứng dễ như trở bàn tay hay sao?”

Hạc Minh Sơn nhìn An Lâm, trầm ngâm gật đầu.

“Giỏi đấy nha, thằng nhóc con.” Moise vỗ bả vai An Lâm, nháy mắt: “Tôi coi trọng cậu.”

“Nhưng những điều này đều thành lập trên giả thiết của cậu thôi.” Bạch Tiêu nhíu mày: “Khi đó chúng tôi không hề nhớ rõ có một người như bà An, càng không biết sao năm đó nhà chúng tôi lại kết thù với bà ta. Vậy nên tại sao bà ta phải bắt cóc đứa trẻ để hả giận?”

“Điều này thì anh hoàn toàn có thể hỏi mẹ anh mà.” Vẻ mặt An Lâm bình tĩnh: “Bà An mắng mẹ anh ác như vậy, năm đó, hai người bọn họ chắc chắn là có mâu thuẫn.”

“Tôi...” Bạch Tiêu theo phản xạ nhìn thoáng qua điện thoại, có chút do dự.

“Bây giờ em trai em đã tìm được rồi.” Hạc Minh Sơn nhìn về phía Bạch Tiêu: “Cậu có thể hỏi bác gái một chút chuyện năm đó, nếu bác gái nhớ ra ngọn nguồn, ít nhất lần này thứ lấy được sẽ không phải thất vọng.”

Bạch Tiêu im lặng một lát, mở điện thoại ra. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh ta mở nhật ký cuộc gọi, nhấn vào số liên lạc ghi chú là “Mẹ”.

Chờ qua vài tiếng chuông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh nhã của phụ nữ.

“Tiêu Tiêu?”

“Mẹ.” Bạch Tiêu nhìn thoáng qua mấy người xung quanh, hít sâu một hơi: “Mẹ có còn nhớ bà An là ai không?”