Có người hắng giọng một tiếng, An Nhu chợt hoàn hồn, chỉ thấy thím Dương đã đứng ở cửa từ khi nào không biết, trong mắt mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ.
“Cậu An, ăn cơm thôi.”
“À… vâng.” Trên mặt An Nhu nóng lên, nhìn qua chỗ khác đóng nắp cây bút, cúi đầu nhìn thì gần một tiếng đồng hồ, mình chưa viết một chữ nào cả, tiến độ làm bài tập bằng 0.
Cũng đúng, sắc đẹp thậm chí có thể làm mất nước cơ mà.
Chỉ ảnh hưởng tới bài tập về nhà của mình quả thực chỉ như một bữa ăn sáng thôi.
Khi đi xuống lầu, An Nhu mới phát hiện ra ông chú không đi theo.
“Cậu An, đừng lo cho cậu chủ.” Dường như thím Dương cũng cảm nhận được sự quan tâm của thiếu niên: “Cậu chủ có thời gian biểu cố định của mình, sau 18:00 sẽ tự động xuống lầu ăn cơm, không lệch một phút một giây.”
“Thần kỳ thế cơ à?” An Nhu ngồi ở nhà ăn, không tin cầm di động, khi con số vừa nhảy sang số tròn thì quả nhiên trên tầng hai truyền đến động tĩnh, An Nhu ngẩng đầu thấy Mạc Thịnh Hoan xuống lầu với vẻ lạnh nhạt.
“Đây là phương pháp huấn luyện mà bác sĩ đưa ra lúc chẩn đoán cậu chủ mắc chứng tự kỷ, để bảo đảm khả năng tự gánh vác của cậu chủ, mỗi một đoạn thời gian sẽ có việc cần làm, khống chế như vậy thì sẽ tránh cậu chủ tự làm tổn thương bản thân.” Thím Dương hạ giọng: “Cậu chủ đã kiên trì hơn mười năm rồi.”
An Nhu lẳng lặng nhìn ông chú ngồi vào ghế. Lần này là nửa bát cháo sơn dược, thoạt nhìn nhạt nhẽo vô vị hết sức.
Ngắm chuẩn thịt cá thịt nạc trên bàn, An Nhu lại bắt đầu màn trình diễn của mình, phát sóng ăn thịt trực tiếp, ăn rất ngon miệng, thành công làm cho ông chú ăn thêm hai miếng thịt cá đã róc xương, thành tích nổi trội.
“Thím Dương, phiền thím sửa soạn một phần thời gian biểu của anh Mạc cho con.” Sau bữa cơm, An Nhu sờ bụng, cứ ăn theo kiểu này thì mình nhất định sẽ béo.
Thím Dương thu dọn bát đũa, tranh thủ giơ tay ra dấu “OK” với An Nhu.
Tối hôm đó thời gian biểu của Mạc Thịnh Hoan đã đến tay, từ buổi sáng sáu giờ rời giường mãi tới buổi tối chín giờ đúng đi ngủ, ở giữa liệt kê rành mạch mỗi điều mỗi dòng.
An Nhu lén lút quan sát Mạc Thịnh Hoan, phát hiện anh cực kỳ đúng giờ, cứ như trong lòng có một chiếc đồng hồ, đến giờ nào làm việc gì, tự chủ giống hệt người máy.
Chải đầu cố định một phút, rửa mặt hai phút, đánh răng ba phút, đi vệ sinh…
Người đàn ông im lặng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, một cái đầu nhỏ bông xù lộ ra ở đó.
An Nhu chậm rãi lùi đầu lại, chu đáo thuận tay khép cửa.
Không thể không nói thời gian biểu của ông chú rất khoa học, rất khỏe mạnh. An Nhu cũng hạ quyết tâm, không thể liều mạng thức đêm để kiếm tiền như kiếp trước, chà đạp cơ thể mình được, thế nên cũng nằm yên trên giường lúc chín giờ đúng như Mạc Thịnh Hoan.
Một hai ngày mới bắt đầu thì thật sự hơi khó ngủ, nhưng một thời gian sau cơ thể sẽ dần dần thói quen, bởi vì ngủ đủ giấc nên buổi sáng sẽ không khó dậy sớm.
An Nhu đến trường sớm, Tề Trừng còn nằm trong ổ chăn, thò cái đầu như tổ quạ ra ngoài, tiếng ngáy như sấm dậy.
Buổi sáng chỉ có một tiết toán cao cấp, sau tiết toán cao cấp sẽ mở cuộc họp lớp. Trải qua hai ngày nay mỗi ngày Tề Trừng kêu đứng dậy đã lăn lộn được quen mắt trước mặt các giảng viên, An Nhu cực kỳ tin tưởng cậu ấy có thể đảm nhiệm chức lớp trưởng.
An Nhu thu dọn sách giáo khoa xong rồi dùng bữa sáng dụ dỗ Tề Trừng mở đôi mắt mỏi mệt. Tề Trừng cố gắng xem đồng hồ, đứng dậy cầm bữa sáng mà An Nhu mang tới, còn ngái ngủ ngồi trên giường ăn luôn.
“Bữa sáng chỉ có thể coi là nửa bữa cơm.” Tề Trừng uể oải, trên mặt có quầng thâm mắt, trông vẻ mặt như đã mấy ngày không ngủ đủ giấc.
“Cậu không ngủ được thì làm gì vậy?” An Nhu mở sách giáo khoa toán cao cấp nhìn lướt qua.
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Tề Trừng lập tức trợn tròn mắt, cả người trở nên phấn khởi.
“Lúc trước tớ nói với cậu rồi đấy, tớ chơi khoản game Doomsday Awakening kia, vất vả lắm tớ mới tìm được một căn cứ, xây dựng trang viên của mình trong căn cứ. Được lắm, có một đám rình rập căn cứ của tớ, thừa dịp bọn tớ không onl mà ăn trộm nhà bọn tớ!”
“Tớ vất vả chặt cây đào đá xây nhà chẳng những bị chúng nó đánh tổ ong mà ngay cả đồ đạc trong nhà của tớ cũng không thể may mắn thoát nạn, trong nhà có cái TV là do tớ nạp tiền mua, cũng bị tụi nó đánh đến mức phải mang đi sửa!”
Tề Trừng bóp bánh bao phẫn nộ vô cùng: “Người trong căn cứ bọn tớ chỉ có thể thay phiên nhau gác đêm, chuẩn bị chỉ cần phát hiện người khác thì sẽ bảo vệ lối ra vào, chơi chiêu bắt úng trong rọ, không ngờ trang bị của tụi nó xịn hơn bọn tớ nhiều, đánh chết mấy người phe tớ rồi nghênh ngang rời đi!”
“Tớ tức tới mức cả đêm không ngủ yên được!”
Nghe Tề Trừng kể, An Nhu nhướng mày.
Trong Doomsday Awakening, mỗi người chơi sẽ có một miếng đất, có thể xây dựng trang viên của mình trên miếng đất đó, trong trang viên có ruộng cày và nhà cửa, tủ trong nhà có thể cất chứa tài nguyên mà người chơi thu thập được.
Có những người chơi thích không làm mà vẫn có ăn, đến những căn cứ khác phá nhà của người khác, đồ đạc người khác cày mấy ngày chỉ cần tốn mười mấy phút là cướp được, cuối cùng còn không quên phá hủy đồ đạc trong nhà người ta.
Có không ít người chơi vì chuyện này mà khiến cho tâm lý sụp đổ, tức tới mức trực tiếp bỏ game. Nếu An Nhu nhớ không nhầm thì qua một hai tháng sau, nhà phát hành game sẽ điều chỉnh cơ chế, giảm bớt tổn thất của người chơi.
Đẳng cấp của trang viên càng cao thì tính an toàn của nhà ở cũng càng mạnh. Trang viên của An Nhu từng đạt tới level 16, nhân vật level 120 là level max, độ an toàn nằm trong top đầu toàn server.
Đáng ngưỡng mộ hơn nữa là An Nhu toàn là cày chay, không nạp một xu nào vào game.
Hơn nữa An Nhu rất không ưa loại người chơi coi việc ăn trộm nhà người khác là niềm vui.
“Nếu chỉ vì an toàn thì cậu có thể đào hầm.” An Nhu lật sách.
“Tầng hầm á? Trong game có đào được đâu, lấy đâu ra tầng hầm?” Ánh mắt Tề Trừng mờ mịt.
“Cậu có thể nâng căn cứ lên, dùng một phần ba bức tường xây một tầng trống dưới tầng một, chuyên dùng để đặt tủ đồ, bên trên đậy lại bằng sàn nhà.” An Nhu ngước mắt nhìn Tề Trừng.
“Cửa dùng bậc thềm thấp để đi ra ngoài, lại đặt mấy cái tủ đựng tài nguyên rẻ tiền trong nhà, ăn trộm bình thường sẽ chỉ nghĩ rằng cậu nghèo, chứ không thể phát hiện tài nguyên dưới sàn nhà của cậu.”
Tề Trừng nghe mà sửng sốt: “Thế lỡ có một hai đứa thông minh phát hiện thì sao?”
An Nhu bình tĩnh nói: “Một khi chủ căn nhà tới gần tủ thì có thể bấm vào tủ lấy đồ, độ cao một phần ba bức tường vừa đủ, cậu đứng ở tầng một có thể lấy được đồ đạc trong tủ, nhưng kẻ trộm thì không thể ăn trộm.
Cho dù có mấy người thông minh đập vỡ sàn phát hiện tài nguyên bên dưới thì sau khi tủ bị vỡ, đồ vật sẽ tự động rơi trên mặt đất chứ không phải là sàn nhà tầng một, vậy thì tên đó sẽ phải nhảy xuống lấy. Sau khi nó nhảy xuống thì sẽ phát hiện nó đã không có cách nào nhảy lên được nữa.”
“Vậy thì tên đó sẽ bị nhốt lại à?” Mắt Tề Trừng sáng rực.
“Nếu cậu muốn ác hơn thì có thể trải một tấm bảng điện dưới tủ, hoặc là lắp mấy quả bom khí độc dưới tầng hầm.” An Nhu mỉm cười: “Không cần tốn một xu nào hết.”
“Trâu bò vãi anh em.” Tề Trừng trợn tròn mắt, nhìn An Nhu cứ như phát hiện đại lục mới: “Cậu nghĩ sao mà nghĩ ra ý tưởng này vậy?”
“Dựa vào kinh nghiệm.” An Nhu vẫn mỉm cười.
Tề Trừng ngậm bữa sáng suy nghĩ một đường, ngay cả tiết toán cao cấp cũng ngồi vạch bản thiết kế nhà ở. An Nhu nghiêm túc nghe giảng viên toán cao cấp giảng bài, liên tục ghi chép vào vở, sợ lỡ thất thần một lát cả học kỳ sẽ bị mất căn bản.
Tốn một tiết toán cao cấp, cuối cùng Tề Trừng cũng vẽ bản thiết kế xong. An Nhu dùng thời gian nghỉ giải lao xét duyệt cho cậu ấy một lần, sửa lại mấy chỗ cầu thang, hầu như có thể đối phó với kẻ trộm bình thường.
Họp lớp bắt đầu, An Nhu được gặp giảng viên chủ nhiệm, là một nữ giảng viên mập mạp, nói chuyện tràn đầy kí©ɧ ŧìиɧ, đầy nhịp điệu, dễ dàng huy động sự chú ý của cả lớp.
Đến giai đoạn tuyển chọn cán bộ lớp, không nằm ngoài dự kiến của An Nhu, Tề Trừng trở thành lớp trưởng với ưu thế được hai phần ba cả lớp ủng hộ. Khi tiếp nhận danh sách lớp trong tay chủ nhiệm, Tề Trừng vẫn còn ngơ ngác.
“Tớ chỉ kêu đứng lên thôi mà.” Vẻ mặt Tề Trừng hoang mang: “Sao tớ thành lớp trưởng rồi?”
“Chắc là vận mệnh đấy.” An Nhu mỉm cười.
Tề Trừng kinh ngạc nhìn chằm chằm An Nhu, đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Cô chủ nhiệm!” Tề Trừng đứng bật dậy: “Em muốn đề cử một người!”
Cô chủ nhiệm vẫn rất thích lớp trưởng vừa được chọn: “Em có thể nói rồi cho các bạn trong lớp bỏ phiếu.”
“Em muốn đề cử bạn cùng phòng của em, An Nhu!” Hai tay Tề Trừng chĩa về phía An Nhu, trong mắt rõ ràng viết bốn chữ “kéo cậu xuống nước”.
“Bạn cùng phòng của em là một chàng trai vô cùng dịu dàng!” Giọng Tề Trừng vang dội, bảo đảm mỗi một sinh viên đều có thể nghe rõ.
An Nhu chợt sửng sốt, đối diện với ánh mắt của sinh viên cả lớp, chậm rãi cúi đầu.
“Sáng sớm cậu ấy kêu em rời giường, mang bữa sáng cho em, buổi chiều mang trà sữa cho em, người đẹp trai, nói chuyện còn hài hước, là một nhân tài!” Tề Trừng nhiệt tình đề tử, giọng điệu kí©ɧ ŧìиɧ sục sôi.
Cô chủ nhiệm nhịn cười: “Còn gì nữa?”
“Cậu ấy có thể so sánh mười mấy shop online để mua một cái áo sơ mi giá 9.9 tệ chất lượng tuyệt vời, cậu ấy còn gắn bó keo sơn với con trai út của Ngọc Đế, mỗi ngày vứt bỏ em đi gặp chàng tiên nhỏ!”
Cả lớp cười vang, An Nhu cúi đầu, ngón chân đã vẽ ra một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách một bếp một nhà vệ sinh luôn rồi.
Hiện trường đội quần không gì hơn cái này.
Sau khi bỏ phiếu kết thúc, An Nhu nhìn nhãn hiệu lớp phó sinh hoạt của mình, lâm vào trầm tư.
“Về sau tiền quỹ lớp sẽ do bạn An Nhu quản lý, hy vọng em có thể phát huy tinh thông, dùng giá thấp nhất mua được đồ tốt nhất trong tầm giá.” Cô chủ nhiệm cười tủm tỉm nói đùa: “Có rảnh thì cũng giới thiệu chàng tiên nhỏ cho cô với nhé?”
Sinh viên trong lớp bắt đầu ồn ào, yêu cầu lớp phó sinh hoạt tìm bạn gái giúp, cũng có người muốn tìm bạn trai. Vành tai An Nhu nóng ran, không còn cách nào khác ngoài việc nhìn thẳng đối diện với mọi người.
Tề Trừng ở bên cạnh cười sung sướиɠ, liên tục vỗ tay với sinh viên chung quanh.
An Nhu trở về biệt thự với bước chân nặng nề. Mặc dù giảng viên toán cao cấp không cho bài tập về nhà, nhưng đề cử một bộ bài tập, tiệm sách ngoài cổng trường có bán. An Nhu vừa lấy bài tập ra thì nghe thấy di động không ngừng rung lên, là tiền quỹ lớp mà bạn cùng lớp gửi tới.
An Nhu ngước mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đọc sách, cầm di động rời khỏi thư phòng, ghi tên lấy tiền cho từng người.
Thu tiền là công việc phiền phức, nhất là khi tiền này còn không thuộc về mình. An Nhu vừa trở về thư phòng ngồi vào ghế là di động lại bắt đầu rung lên.
An Nhu ngước mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy ông chú cũng hơi ngẩng đầu, đối diện với mình.
Tác giả:
An Nhu (lén lút ghi chép): Chú đi vệ sinh cần mấy phút?
Mạc Thịnh Hoan: …