Nàng ta không hề đồng tình với hoàn cảnh mà Trịnh Nguyệt Kiều gặp phải hiện giờ, bởi vì những chuyện này, kiếp trước nàng ta đã trải qua.
Đời trước, nhà họ Liễu tới thôn để an cư lạc nghiệp, vừa mua đất lại đắp nhà, dáng vẻ rất xa hoa hào phóng. Hơn nữa Liễu Minh Sinh kia còn là một thư sinh, nói chuyện văn nhã lịch sự, bộ dạng cũng không tồi, nên nàng ta vừa nhìn đã động tâm, sau đó mới gả vào nhà họ Liễu.
Nào ngờ đâu Liễu Minh Sinh sức khỏe cực kém, nàng ta gả qua không bao lâu thì thành quả phụ. Liễu phụ Liễu mẫu còn không ngừng đánh chửi nàng ta, nói do nàng ta khắc chết con bọn họ. Cũng may hai lão già kia thân mình cũng chẳng khỏe khoắn gì, không bao lâu sau cũng đi theo con trai, nếu không, nàng ta cũng không biết mình phải chịu tội bao lâu nữa.
Chỉ là cuộc sống của một quả phục thực sự quá gian nan, người trong thôn luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng ta thì không nói, mấy người đàn ông còn trong tối ngoài sáng đùa giỡn nàng ta.
Rõ ràng nàng ta không hề cho mấy người đó sắc mặt tốt, nhưng đám đó giống như mèo ngửi thấy cá, luôn đảo quanh nàng ta.
Cuối cùng nàng ta thực sự không chịu được nữa, người nhà họ Ngô vừa đề thân, nàng ta lập tức gả qua, lại không biết đó mới là hố lửa.
Nhà họ Ngô là ham muốn đống tiền tài trong tay nàng ta, Ngô Thành Đống lại không phải hạng tốt lành gì, dăm ba bữa lại đánh nàng ta một trận. Sau đó ngay cả con trai ruột cũng không thân thiết với nàng ta, nhìn nàng ta bị Ngô Thành Đống đánh mà còn vỗ tay khen hay, thật sự khiến lòng nàng ta rét lạnh, khiến nàng ta sống không còn gì tiếc nuối.
Ngược lại là Trịnh Nguyệt Kiều - người luôn khổ hơn nàng ta, thì gả cho thợ săn Triệu Viễn Sơn trong thôn. Đừng nhìn nhà Triệu Viễn Sơn rất nghèo, nhưng bản lĩnh của hắn không tồi, rất biết săn thú, chỉ nghèo một khoảng thời gian đầu, sau đó chậm rãi tích lũy thì cũng có của cải. Tiếp đó cơ duyên xảo hợp hắn được vào quân ngũ, thậm chí còn lên làm tướng quân, Trịnh Nguyệt Kiều cũng thành phu nhân tướng quân, mặc vàng mang bạc cực kỳ vẻ vang, trực tiếp đạp nàng ta vào bùn lầy.
Cũng may nàng ta đã sống lại. Đời này nàng ta không hề nhớ thương Liễu Minh Sinh nữa, mà trực tiếp gả cho Triệu Viễn Sơn, đẩy Trịnh Nguyệt Kiều gả qua Liễu Minh Sinh.
Quả nhiên, Trịnh Nguyệt Kiều đã thành quả phụ, cuộc sống sau này cứ từ từ mà xem!
Trịnh Nguyệt Kiều nhìn thoáng qua vẻ mặt phấn khởi của Trịnh Nguyệt Nga thì khó hiểu.
Hai người họ sinh cùng năm, một người đầu năm một người cuối năm, tuy nói là tỷ muội nhưng trước nay không hề giống nhau.
Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, là tỷ muội cùng một nhà nhưng hai người lại hưởng đãi ngộ khác hẳn nhau.
Trịnh Nguyệt Nga ở nhà không cần làm việc cũng có đồ ăn ngon, thường thường có quần áo mới để mặc.
Còn Trịnh Nguyệt Kiều, ngày ngày theo a nương Chu thị của mình bận từ sớm tới tối, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào, ăn uống là đồ kém nhất, quần áo cũng toàn mụn vá, từ nhỏ tới lớn gần như là chưa có bộ đồ mới nào, toàn là nhặt lại quần áo cũ mà Trịnh Nguyệt Nga không mặc nữa.