Chương 16: Tại ta vô dụng

"Chẳng làm gì cả, không phải ngươi nói muốn a nương ta qua dọn dẹp phòng giúp ngươi sao. Hai mẹ con chúng ta cùng đi!"

Trịnh Nguyệt Kiều cười với nàng ta.

Trịnh Nguyệt Nga cảm giác, nụ cười này của nàng không có ý tốt, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội này, quyến rũ Triệu Viễn Sơn?

Cũng không phải là không thể, nàng ta phải bóp chết mọi khả năng từ trong trứng nước, cố gắng giảm bớt mọi cơ hội để hai người họ chạm mặt.

"Không cần nữa, ta tự mình làm." Trịnh Nguyệt Nga cắn răng nói.

"Ồ, vậy thì, a nương, chúng ta đi thôi!"

Chu thị nghe thấy không cần qua giúp nữa, thì không còn khó xử, vui mừng cười nói: "Vậy Nguyệt Nga à, chúng ta đi trước đây."

Sau đó bà hoan hỉ đi sau nữ nhi, thỉnh thoảng còn hỏi han mấy câu.

Trịnh Nguyệt Nga nhìn hai mẹ con đi xa, thở hắt ra một hơi, lông mày nhíu chặt.

Nàng ta cảm thấy Trịnh Nguyệt Kiều có vẻ không giống như trước.

Nhưng nghĩ lại thì, nàng đã thành quả phụ, gặp phải đả kích lớn, có chút thay đổi cũng bình thường.

"Nguyệt Kiều, những con mồi này thật sự là do con tự săn về sao?"

Chu thị có chút tò mò hỏi.

Tính tình của nữ nhi mạnh mẽ hơn hai vợ chồng bà, nhưng trước giờ chưa từng thấy con bé có bản lĩnh săn thú!

"Đương nhiên là con săn, chẳng lẽ a nương cũng tin mấy lời ma quỷ của Trịnh Nguyệt Nga à?"

Chu thị vội vàng xua tay: "Không không không, ta không tin tưởng nàng ta, ta tin con."

"Nhà họ Liễu không thiếu lương thực ăn, hiện tại mỗi ngày con đều được ăn no, ăn no thì sức lực cũng lớn hơn trước rất nhiều, vì vậy mới có thể vào núi săn thú."

Ở nhà họ Trịnh, địa vị của nàng xem như thấp nhất. Mỗi bữa đều là Khổng thị phân cơm cho cả nhà, tới phiên Trịnh Nguyệt Kiều đa số chỉ còn lại canh suông nước lã.

Hai vợ chồng Trịnh Hữu Phúc đều thương con mình, sẽ chia bớt một chút phần cơm của mình cho nàng. Nhưng nàng cũng xót cha mẹ, nếu bọn họ ăn không đủ no, thì lấy đâu ra sức mà làm việc, thân thể cũng không thể chống đỡ nổi.

"Thì ra là như vậy, đều tại ta và a cha con vô dụng." Nói xong, Chu thị cúi đầu xuống.

"Đừng nói những chuyện đó nữa, không phải bây giờ con đã không còn lo ăn lo mặc nữa rồi sao."

Điều này cũng đúng.

Tuy người nhà họ Liễu đã mất hết, nhưng có đất, có nhà, trong kho có lương thực, ít nhất thì không phải chịu đói. Chỉ là thành quả phụ rồi nên không còn chỗ dựa, dù sao cũng khiến bà cảm thấy lo lắng.

"A nãi với đại bá mẫu con nói là muốn đón con về nhà mẹ đẻ, con thấy sao?"

Theo ý bà, sau khi về nhà mẹ đẻ, người một nhà vẫn ở cùng nhau như trước, thì Nguyệt Kiều cũng có chỗ dựa.

"A nãi và đại bá mẫu bảo a nương tới khuyên ta sao?"

Trịnh Nguyệt Kiều cười khẽ rồi nói tiếp: "Đừng nghe các nàng nói, nếu con thực sự trở về nhà mẹ đẻ, vậy đất cùng nhà trong tay con, đều sẽ rơi vào trong tay hai người họ. Đồ của con, dựa vào cái gì phải chắp tay dâng cho họ."

"Chuyện này, a nương đừng quan tâm, nếu hai người họ nói người thì người cứ bảo với họ rằng, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, bây giờ con đã là người nhà họ Liễu, người không tiện xen vào."