Chương 15: Khó xử

Triệu Viễn Sơn kia, thứ nhất là không có mẹ, sau đó lại không cha, cũng may là theo chân cha hắn học được cái nghề săn thú, chứ trong nhà ngay cả một mẫu ruộng cũng không có, chỉ có căn nhà tồi tàn nằm giữa sườn núi để trú tạm.

Điều kiện như vậy ở trong thôn quả thực không tốt, cũng chẳng biết một người lắm tính toán như Trịnh Nguyệt Nga vì sao lại nhất quyết phải gả cho hắn.

Thành thân cũng đã một năm rồi mà còn bảo vệ như báu vật, sợ người khác đoạt mất.

Trịnh Nguyệt Kiều chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Một người đàn ông cho dù tốt đến đâu, nếu đã có vợ rồi thì không đáng được nhớ thương nữa. Lại nói nàng thấy Triệu Viễn Sơn kia vô cùng bình thường, không có điểm gì đặc biệt xuất sắc.

"Ngươi, ta không cho phép ngươi nói như vậy, chỉ là hiện tại có chút nghèo khó thôi, sau này Viễn Sơn sẽ có tương lai sáng lạn. Tới lúc đó ngươi đừng có đỏ mắt."

Trịnh Nguyệt Nga phẫn nộ nói.

Những người này thì biết cái gì, về sau bọn họ sẽ phải hối hận.

"Được được được, nam nhân nhà ngươi có tương lai sáng lạn. Vậy ngươi phải trông cho thật kỹ, tốt nhất là bên cạnh ngay cả một con muỗi cái cũng không có."

Trịnh Nguyệt Kiều lười tranh cãi tiếp với nàng ta, quay đầu lôi kéo Chu thị, nói: "A nương, người cũng đừng rảnh rỗi đi quấy rầy vợ chồng nhà người ta ân ái nữa. Nhà của con có rất nhiều chuyện cần làm, người qua phụ con một tay đi."

Chu thị nghe những lời kia của Trịnh Nguyệt Nga, cũng biết là không đúng. Chỉ là bà đã yếu đuối thành tính, chưa bao giờ dám chỉ trích Trịnh Nguyệt Nga một câu, thấy con gái mình tức giận, bà cũng có chút khó xử.

"Nhưng mà, đại bá mẫu của con nói..."

"Người đừng nhắc tới đại bá mẫu nữa, chẳng lẽ người nguyện ý giúp một người ngoài, mà không giúp con gái của mình sao!"

"Đương nhiên là không rồi. Được rồi, mẹ qua nhà con."

Chu thị yếu ớt nói với Trịnh Nguyệt Nga: "Nguyệt Nga à, ta qua giúp muội muội trước. Bên nhà con, nếu không quá bận thì bảo Viễn Sơn dọn dẹp phụ một tay nhé."

"Không được, a nương ta nói rồi, bảo thẩm qua dọn dẹp giúp ta."

Trịnh Nguyệt Nga đâu chịu thả lao động miễn phí chứ. Chu thị mà không qua thì nàng ta phải tự mình làm, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau lưng rồi.

Lúc trước, ở nhà mẹ đẻ, nàng ta không cần làm bất cứ chuyện gì. Hiện tại gả cho người, trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ, cũng không có ai để sai bảo.

Chu thị khó xử.

Thực ra làm chút việc không có là gì, bà thật sự không phải không muốn làm. Chỉ là nhìn nữ nhi có vẻ không quá vui, nên bà không muốn chọc nữ nhi mất hứng.

Nhưng nếu không đi, sau khi về nhà, có lẽ đại tẩu sẽ mắng bà, còn cả mẹ chồng nữa!

"Hay là, ta qua nhà Nguyệt Nga hỗ trợ trước?"

Bà yếu ớt hỏi một câu.

Trịnh Nguyệt Kiều thấy dáng vẻ không có lập trường của a nương nhà mình, thật sự là không còn gì để nói.

Khó trách, bốn người nhà họ luôn bị đại phòng bắt nạt.

Nàng nhìn về phía Trịnh Nguyệt Nga, nói: "Cũng được thôi, a nương, con đi cùng với người, chắc lúc này Triệu Viễn Sơn cũng về nhà rồi nhỉ!"

Vừa nhắc tới Triệu Viễn Sơn, vẻ mặt Trịnh Nguyệt Nga lập tức đầy cảnh giác: "Trịnh Nguyệt Kiều, ngươi muốn làm gì?"