Bà lão giấy dùng sức lôi kéo Diệp Vãn Tô: “ Ai gia, tốt xấu gì con dâu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, đã đính hôn sự, thu sính lễ, đã tới giờ lành nàng ấy phải lên kiệu hoa, nếu chậm trễ thời gian, nhà chồng sẽ trách tội nàng, chỉ chợ tiểu nương tử sau này sẽ sống không quá tốt! Vẫn là ngươi mau đi theo ta thôi!”
“Sư phụ!”
Diệp Vãn Tô thập phần bình tĩnh gỡ cánh tay Thẩm Tri nắm chặt cánh tay mình, nói: “ Không có việc gì, bất quá chỉ là oán khí của ảo cảnh mà thôi, ta đi nhìn một chút, các người đi theo ở phía sau”
Cảnh Tố sợ rằng tính khí của Ma quân sẽ gây ra rắc rối, vội vàng dành trước một bước cung kính cúi đầu: “Thần tôn người hãy cẩn thận”
Diệp Vãn Tô lắng nghe liền gật đầu, một cái ánh mắt cũng không để lại cho Thẩm Tri, tùy ý cho bà lão giấy đắp cho nàng chiếc khăn màu đỏ, chuẩn bị ngồi lên kiệu.
Thẩm Tri ủy khuất gọi nàng mấy tiếng, lại không có nửa điểm bị đáp trả, trong lòng không khỏi tức giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Tố, vừa muốn làm khó dễ hắn, Diệp Vãn Tô liền thấy sắp lên kiệu dường như nhớ tới gì đó, khuôn mặt không biểu tình xốc lên chiếc khăn đi đến trước mặt hắn, động tác thập phần tùy ý nhét một đạo bùa màu vàng cho hắn, ngay sau đó xoay người lần nữa đi lên kiệu.
Thẩm Tri nhéo trong tay lá bùa nhìn đến ngẩn người, lửa giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, hắn nhìn bóng lưng Diệp Vãn Tô, nhếch lên khóe môi, vui vẻ như một hài tử được cho kẹo, nguyên lai sư phụ vẫn còn để hắn ở trong lòng, nàng cái gì vẫn còn nhớ rõ.
Cảnh Tố ở một bên nhìn Ma quân bộ dáng đắc ý hướng tới hắn khoe ra lá bùa, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Từ lúc bước chân ngồi lên kiệu, trang phụ trên người Diệp Vãn Tô liền chợt biến thành chiếc váy cưới màu đỏ tươi, nàng vén một góc của chiếc màng nhìn ra hướng bên ngoài, chỉ thấy người giấy ở trong thành, đường phố hai bên phòng ốc sang sát nối tiếp nhau, ở trên đường hẻm nhìn thấy bá tánh trên mặt rạng rỡ tươi cười.
Ở phía trên lầu, gánh hát ê ê a a xướng bài Nam Khúc nhi, kể về câu chuyện xưa một người phụ nữ si tình đang chờ tình lang của nàng.
Tiếng rao hàng của người hàng rong, các tiểu hài tử cầm chong chóng vui cười truy nhau tới xin kẹo, gà gáy, chó sủa, còn có trong con hẻm nhỏ, những phụ nhân chóng nạnh kêu hài tử đang chơi về nhà ăn cơm, khắp nơi đều giống thật, nhưng vẫn lộ ra khắp nơi đều là quỷ dị.
Không thể không nói, cái ảo cảnh này có chút cao minh.
Cổ kiệu dừng lại ở trước một tòa đại trạch, khắp nơi rộng lớn được khắc hoa văn, bên cạnh cửa còn dán chữ ‘HỈ", trên sảnh treo lên l*иg đèn màu đỏ, người hầu tôi tớ vây lấy ở ngoài cửa, pháo trúc ở sảng nổ tanh tách.
Diệp Vãn Tô được bà lão giấy nâng dìu xuống, đi qua chậu than, bước vào sảnh nghe tiếng cười cùng lời chúc của các khách nhân, nhưng mới vừa bước qua tới ngưỡng cửa, sắc mặt trở nên tối sầm, cánh cửa ‘bang" một tiếng đã bị đóng lại.
Những người ngồi hàng ghế trước đó vốn vô cùng náo nhiệt , bỗng chốc giống như bị người khác rút đi linh hồn, khuôn mặt dại ra cùng an tĩnh lại, dùng đôi mắt trống rỗng mà nhìn chằm chằm nàng.
Bà lão giấy cười nói: “Tân nương chờ một chút, chuyện tốt không sợ muộn, tân lang chắc hẳn ở đâu đấy chuẩn bị!”
Nhìn xuyên qua khăn chùm đầu, nàng mông lung nhìn thấy trong góc tối của đại sảnh , có ánh sáng lờ mờ, đồng thời có một mùi thơm ngào ngạt thương khí tràn ra, thẳng tới khi mọi người ngất đi, nàng vội vàng ngừng lại hô hấp.
Không bao lâu sao, một bóng đen cao lớn đứng kế bên cạnh nàng.
Chưa kịp chờ nàng suy nghĩ, đã nghe bên cạnh giọng nói lanh lảnh thét to: “Nhất bái thiên địa!”
Diệp Vãn Tô đột nhiên cảm giác mình giống như bị vô số sợ dây tơ mảnh vô hình trói chặt, bị thao túng như con rối không tự chủ được xoay người lại, cùng bóng đen nhất bái, từ khe hở do khăn chùm đâu hở ra, nàng nhìn thấy người này trên thắt lưng rõ ràng buộc dải lụa trắng!
“Nhị bái cao đường!”
Bà lão giấy đỡ Diệp Vãn Tô quay mặt về hướng ghế chủ vị, đè nàng xuống lần nữa bái lễ, cái gọi là bái "cao đường" hóa ra là bái hai cỗ xương cốt.
“Phu thê giao bái!”
Diệp Vãn Tô trong lòng có chút kháng cự, nhưng nàng biết rằng muốn tìm lại hồn phách thất lạc ở đảo Sương Lâm này, nàng nhất định phải đi xuống dưới, tìm được chủ nhân của ảo cảnh, phá vỡ sự oán khí của ảo cảnh.
“Kết thúc lễ thành! Đưa vào động phòng”.
........
Nến đỏ chập chờ trong phòng tân hôn, thời gian chóp mắt biến về ban đêm, bên ngoài người gõ chuông đồng đã bắt đầu la lên, giờ Hợi đã qua.
Chiếc móc vàng được cột dải lụa đỏ, chậm rãi vén khăn đỏ của Diệp Vãn Tô lên, đồng thời người đang mặc hỉ phục màu đỏ chính là Lâm Bắc Âm, cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt nàng.
“Bắc Âm sư đệ!” Diệp Vãn Tô không khỏi kinh hốt.
Nhưng Lâm Bắc Âm lại khẽ nhíu mày, ánh mắt trống rỗng giống như không nghe thấy tiếng nàng gọi, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta cùng ngươi đã thành thân, ta sẽ khách khí đối đãi với ngươi. Về hôn sự này là lệnh của cha mẹ mai mối, ta thật sự không muốn, còn những thứ khác ngươi chớ cầu mong”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, cầm chén rượu giao bôi đưa cho nàng rồi một mình uống một hơi cạn sạch, sau đó không chút để ý phất tay áo rời đi.
Diệp Vãn Tô thở dài một hơi, nàng giơ tay sờ lên mặt cảm thấy nước mắt từ đâu lăn dài trên má, nghĩ đến có lẽ là tân nương mới có chút thương tâm.
Đứng trước gương đồng, Diệp Vãn Tô thắp thêm hai ngọn nến, căn cứ theo kinh nghiệm trước đây của nàng, loại ảo cảnh có vẻ bình yên này, thường sẽ lộ sơ thở phản chiếu trong gương, nếu vận khí tốt còn có thể trực tiếp coi chủ nhân của ảo cảnh khi thiếu kiên nhẫn mà lén nhìn trộm.
Nói cánh khác gương này có thể thấy đồ vật mà mắt thường không thể thấy được.
Đột nhiên, một trận gió thổi tới, ánh nến nhấp nháy lanh động, Diệp Vãn Tô cảnh giác nắm lấy mảnh bùa giấy, nhìn chằm chằm trong gương.
‘Phốc" một tiếng, ánh nến trong phòng đều dập tắt, chỉ còn tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc chiếu vào trên mặt gương, thấy được bóng dáng Diệp Vãn Tô ở trong gương.
Những đốm đen dày đặc như đàn kiến dần dần tụ lại trông các góc phòng, âm thanh sột soạt dày đặc thổi qua quét đến bầu trời.
Uy áp oán khí quá lớn làm Diệp Vãn Tô không thể nào động đậy, nàng cố gắng vẫn duy trì được phần trấn định, nhìn những đóm đen tụ họp lại phản chiếu ở sau lưng, chậm rãi trở thành lập thể, cuối cùng ngưng ra được hình người, giơ bàn tay lên , chậm rãi từ từ di chuyển từ phía sau cổ lển tới gương mặt nàng.
“Lăng Quang Thần Tôn, đã lâu không gặp” Hắc ảnh giọng nói cực kì bén nhọn chói tai, tựa như một cây kiếm sắc bị rỉ sét chém qua mặt đất làm từ đá, khiến cho lòng người run sợ.
Diệp Vãn Tô nói: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi dám lỗ mãng?”
Hắc ảnh như nghe được chuyện cười, cười to không ngừng, bàn tay còn thuận tiện hạ xuống bóp chặt lấy cổ nàng, Diệp Vãn Tô nhìn chình mình trong gương mặc váy cưới đỏ phủ đầy điểm bụi đen, càng cảm thấy tâm sinh ra lòng chán ghét, vô cùng bẩn thỉu
Nàng trộm truyền một ít linh lực đến phù chú trên đầu ngón tay, tùy thời có thể thuận thế tấn công hắc ảnh bất cứ lúc nào, tốc chiến tốc thắng.
“Thần tôn, người đừng uổng phí sức lực, hôm nay ngươi nhất định phải lưu lại ở nơi đây, chở thành oán khí giống như ta, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu!” Hắc ảnh càng nói càng điên cuồng, liều mạng đem Diệp Vãn Tô đưa vào đường chết.
Cảm giác ngột ngạt khiến đầu óc Diệp Vãn Tô nháy mắt trống rỗng, đã vậy vào lúc này nàng cảm thấy oán khí trên người hắc ảnh đang dao động, vội vàng nhân cơ hội niệm chú, điều khiển phù chú.
Một lá phù chú đồng thời xuất hiện, hàng ngàn ánh sáng vàng cũng phát ra, chặt chẽ đem hắc ảnh bao vây ở giữa, "ong ong" tiếng kinh văn thoáng chốc vang lên, điểm bụi đen run rẩy bùm bùm không ngừng rơi xuống, nó phát ra âm thanh thống khổ thét chói cả tai, nhưng lực bóp lấy cổ của Diệp Vãn Tô nữa phần không giảm, giống như sắp chết cũng một hai phải lôi kéo Diệp Vãn Tô để chết cùng.
Diệp Vãn Tô linh lực hiện giờ vốn đã cạn kiệt, trận pháp phù chú cũng không biết còn duy trì được bao lâu, nàng hiện giờ ở đây đang đánh cược tuột cùng mình có thể chịu đựng được nổi hay không, hay là hắc ảnh do chủ nhân ảo cảnh này phái tới sẽ sụp đổ đầu tiên.
Ngay khi nàng sắp mất đi ý thức, một màn sương đen bao chùm ma khí đấu đá lung tung mà tới, Thẩm Tri mang theo sau Cảnh Tố phá cửa mà vào, hắc ảnh thấy thế liền không ổn, thoáng chốc liền biến mất sạch sẽ.
Diệp Vãn Tô nằm liệt ở trên ghế, ôm ngực, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, Thẩm Tri tràn đầy thương tiếc quỳ một chán ở bên người nàng, duỗi tay thuận khí cho nàng: ‘Thực xin lỗi sư phụ, đều là do đồ nhi không tốt, làm sư phụ chịu khổ”
Qua hồi lâu, Diệp Vãn Tô mới điều chỉnh lại hơi thở, nói: “Không sao, là hiện giờ do ta quá yếu”
“Vừa rồi kia thật sự tiện nghi cho hắn!”
“Tiết kiệm sức lực, đến lúc đó đối phó với hắn, ta nghĩ, ta có lẽ đã đoán được chủ nhân của ảo cảnh này là ai"