Chương 21:

Cảm nhận được động tác ôn nhu của nàng, Thẩm Tri mở to đôi mắt đang nhắm vì trốn tránh, sửng sốt một hồi, sau đó dùng đôi mắt cẩu ngấn nước ngoan ngoãn nhìn Diệp Vãn Tô, tiện tay ném xiềng xích trói Cảnh Tố qua một bên, lòng bàn tay phủ lên tay nàng ở trên mặt mình, ra vẻ thụ sủng nhược kinh cọ cọ.

Diệp Vãn Tô hơi nhăn lại, khi hắn dùng tư thế như vậy, lại ma xui quỷ khiến thế nào nàng chợt thả lỏng, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.

Cũng chính vì một cái chớp mắt thất thần này, mới vừa làm người khác thương tâm thì ngay lập tức tiểu súc sinh nhân thời cơ đem nàng đẩy vào tường, sau đó khi dễ nàng, một tay ôm eo, một tay nắm chặt cổ tay nàng, giơ cao lêи đỉиɦ đầu, hắn giam cầm chặc chẽ Diệp Vãn Tô vào lòng ngực dựa vào bức tường đá, không vùng vẫy được.

“Nghiệp chướng, người lại muốn phát điên gì đây!” Diệp Vãn Tô nói.

Thẩm Tri cúi đầu, ở bên tai nàng khàn giọng thì thầm dụ dỗ bên tai nàng: “Sư phụ, người không thích sao?”

Giọng nói của hắn làm cho vành tai của nàng hơi ngứa, không khỏi nghiêng đầu tránh né: “Ngươi cảm ta sẽ thích sao? Buông ra!”

“Ta cảm thấy sư phụ sẽ thích, vừa rồi trong ảo cảnh ta nghe thấy sư phụ đã nói với Yến Sơn, chỉ càng người ở đây, ta sẽ không chịu khinh nhục ủy khuất, nhưng bây giờ sư phụ không cho ta tới gần, đối với ta đó chính là ủy khuất lớn nhất, sư phụ, người dạy ta nói thì phải làm được, người xem có phải bây giờ người nên thực hiện lời nói của mình không?”

“Tiểu súc sinh, ngươi làm loạn cũng phải xem tình huống! Ngươi.....” Nàng lời còn chưa dứt, Thẩm Tri đã gắp không chờ nổi hôn nàng.

Diệp Vãn Tô khó thở, nàng thật sự ngu ngốc đến mức tin rằng một con sói đội lốt cừu sẽ thực sự ngoan hiền.....

Được một lúc sau, Thẩm Tri gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, một tiếng nối tiếp một tiếng nhẹ nhàng gọi sư phụ, tràn đầy dụ dỗ lấy lòng.

Diệp Vãn Tô nghe thấy tiếng tim đập vội vàng của hắn, không chút do dự đá hắn một cước: “Cút ngay!”

Thẩm Tri giả vờ ăn đau ai ui vài tiếng, mắt trộm liếc nhìn Diệp Vãn Tô, lại thấy sư phụ hắn không bị dính chiêu này, ánh mắt hắn lại trầm xuống muốn ngưng tự thành băng.

Vì vậy, hắn không cần giả vờ, liền nhặt xiềng xích trói Cảnh Tố lên, đứng thẳng thân người, ngón tay lướt qua cánh môi, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vãn Tô, tà khí mười phần liếʍ đi vết máu, cười xoa xoa ngón tay nói: “Sư phụ đừng nhìn ta như vậy, đồ nhi sẽ sợ”

Sống đã hai đời, Diệp Vãn Tô tự hỏi đã gặp qua kẻ vô lại cũng không phải con số ít, nhưng giống với Thẩm Tri hoàn toàn không biết xấu hổ đúng thật là lần đầu gặp được, cố tình gia hỏa này do chính tay mình nuôi nấng....

Nàng hết lần này đến lần khác phải tự nhủ phải cố bình tĩnh, không cùng kẻ điên so đo, bằng không Thẩm Tri lại lên cơn mà đến, tai ương sẽ đến những người vô tội, dỗ dành hắn, khống chế được hắn, tìm về tàn hồn còn sót lại mới là điều quan trọng nhất.

“Ngươi! Ngươi sợ đi! Hù chết rồi tính” Nói xong, Diệp Vãn Tô chỉnh lại vạt áo, cũng không thèm để ý chỗ rẽ, tùy tiện chọn cái gần nhất, phất tay áo vội vàng bỏ đi.

Thẩm Tri nhìn theo bóng dáng nàng, nghiêng đầu, thở dài rồi cười phát ra một tiếng sung sướиɠ.

Càng lúc càng đi xa, không khí lạng lẽo ẩm ước càng lúc càng nặng.

Diệp Vãn Tô cảm nhận đối với Trọng Hoa cùng tàn hồn mình cũng càng thêm thân thiết , hơn nữa nàng lại cảm thấy không chỉ có tàn hồn còn sót lại ẩn dưới cổ lâu đảo Sương Lâm này. Trước đó Cốt Điệp đã nói đảo Sương Lâm là hộ tâm lân (trái tim) nàng biến thành. Diệp Vãn Tô lớn mật suy đoán, có lẽ chuyến đi này có thể nhìn thấy một bộ phận của thân thể mình...

Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên tâm trạng lại phức tạp hơn vài phần.