Chương 12: Kim Quế xuất hiện

Không bao lâu, giữa tiếng gầm thảm thiết của con hung thú, tấm màn đen ảo cảnh trước mắt tan biến.

Nối tiếp là luồng ánh sáng trắng đến chói mắt, gió mát phất qua thổi tan mùi máu dày đặc, Diệp Vãn Tô cùng Thẩm Tri rơi trở về ảo cảnh bình thường, chỉ là không thấy bóng dáng Cảnh Tố đâu.

Thẩm Tri thu hồi đôi cánh lại, ma văn còn chưa tiêu tan, hai mắt đỏ sậm, trên mặt đầy máu, thoạt nhìn có chút dọa người. Hắn vuốt lại cọng tóc rời rạc trên trán, cười lộ ra một bên răng nanh, túm ống tay áo Diệp Vãn Tô nhẹ nhàng khẽ lanh động: “Sư phụ, mới vừa rồi ta có phải rất lợi hại hay không?”

Diệp Vãn Tô đầu ngón tay thu lại lá bùa, ném khăn tay cho hắn, ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng nói: “Mau lau đi, mặt đầy là máu, bẩn muốn chết”

Thẩm Tri nắm chặt khăn tay, nghiêm túc chùi lên mặt cười, hắn biết sư phụ nhất định mạnh miệng, mới không khen hắn lợi hại, nhất định là như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn tăng lực lau mặt lên vài phần, chà sát đến gò má phiếm hồng, có chút đau. Diệp Vãn Tô nhìn hắn một cái rồi lại thở dài, đoạt lấy chiếc khăn: “Hạ xuống một chút”

Thẩm Tri hắc hắc cười liền hạ lưng xuống, vươn cổ, đem mặt đưa sát vào Diệp Vãn Tô, thân mật cọ cọ chóp mũi nàng, hắn còn chưa kịp hài lòng, Diệp Vãn Tô bất đắc dĩ né tránh về phía sau, chuyên tâm lau vết máu cho hắn: “Khi nào ngươi lại có đôi cánh!”

Thẩm Tri cả người cứng đờ, ánh mắt né tránh, ra vẻ lơ đãng nói: “Sư phụ cũng biết, ta vốn mang một nửa huyết thống ma tộc, khả năng....... Liền như vậy mà mọc ra. Ta cũng không biết, dù sao dùng cũng khá tốt”

“Ân”

“Sư phụ, vừa rồi những đầu súc sinh kia cũng thật ghê tởm.....”

Diệp Vãn Tô động tác trên tay vẫn không dừng lại, không chút để ý xen vào nói: “Ma Tôn Sơn cũng có cánh như vậy. Trong ma tộc thượng cổ, chỉ có hậu dệu chính thống sau khi thành niên mới mọc ra cánh. Ngươi mang một nửa thân thể ma tộc, nếu tính mọc ra thực lực cũng hẳn là kém so với bậc cha chú mới đúng”

Thẩm Tri khẽ nhíu mày.

Diệp Vãn Tô tiếp tục nói: “Nhưng với vừa rồi ta đã nhìn thấy, cánh của ngươi so với Ma Tôn Sơn chỉ có hơn chứ không có kém, trong cơ thể ngươi cơ hồ còn có luồng ma khí hỗn loạn, bản thân ngươi còn đang chiến đấu thần thức với nó, tựa hồ có chút giống bóng dáng của vị cố nhân kia. Thẩm Tri ngươi còn không tính toán cùng sư phụ nói một chút sao?”

Diệp Vãn Tô cười, đôi mắt sáng quác nhìn Thẩm Tri đang đối diện.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Thẩm Tri càng thêm khó coi, ma văn căn bản sắp tiêu tan lại lần nữa hiện lên, âm thanh có chút khàn khàn, chậm rãi lạnh lùng nói: “Sư phụ, ta hiện tại không phải rất tốt sao? Những sự tình đó, vài thứ không quan trọng!”

Diệp Vãn Tô nhẹ nhàng xoa giữ mày ma văn, cười cười: “Đừng khẩn trương, vi sư chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi” Lời tuy như thế, nhưng trong lòng nàng lại sớm đã có đáp án.

Chính nàng đã tiêu tan lại có thể lần nửa trong thân thể khác sống lại, thì Ma Tôn Sơn cùng nàng phân chia cao thấp làm sao có thể không được?

Ma vực là nơi của đám yêu ma, nếu không phải là hung ác nhất thì rất khó sống sót, huống chi Thẩm Tri người từng thay tiên cốt lại từ đám yêu ma bò lên đến địa vị như hiện giờ, ngoại trừ huyết thống cấm thuật, còn những việc khác hắn không chịu nói, có lẽ liên quan tới Ma Tôn Sơn để giao dịch.

Thẩm Tri quanh thân lãnh ý chưa tan, ánh mắt dò xét cũng không hề giảm.

Diệp Vãn Tô thu hồi tay, giúp hắn chỉnh sửa vạt áo, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn nói: “Thẩm Tri à, ta cũng chưa từng dạy ngươi cách nhìn người. Đi thôi, cảnh tượng lại thay đổi, bây giờ tìm Kim Quế mới quan trọng, Cảnh Tố cũng không nhìn thấy”

Dứt lời, Diệp Vãn Tô xoay người liền đi về phía cửa.

Thẩm Tri nhìn bóng dáng nàng rời đi, mày nhíu chặt, thật lâu sao hắn dùng sức chà sát mặt, cười.

Cảnh tượng biến đổi, thời gian đã tới ban ngày, phía trên cửa hiên treo đầy cờ trắng, trên linh đường tràn ngập tiếng khóc.

Diệp Vãn Tô mới vừa bước vào liền thấy phía trước tiểu nha hoàn đã từng dẫn đường, vội vàng nôn nóng đi lên đón, lôi kéo nàng sang một bên nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, ngài tại sao bây giờ mới đến! Thiếu gia hỏi vài lần, hiện giờ đang tức giận”

“A? Đây là tang lễ của ai?”

“Thiếu phu nhân, sao người lại quên chứ, là di nương Hàn thị trong viện! Chúng ta đêm đó.....”

Tiểu nha hoàn kề sát vào Diệp Vãn Tô, thấp giọng nói: “Đêm đó chúng ta nhìn thấy người bị siết cổ chết chính là nàng ta. Thiếu gia cũng biết ngài nhìn thấy. Nồ tỳ đã hồi báo sự tình chúng ta đêm đó đi ra ngoài có nguyên nhân, nhưng tiểu tiện nhân Lan Hinh Các kia lại không thừa nhận nàng ở trong viện đã gặp qua ngài. Một lúc sao ngài hãy nên cẩn thận”

Diệp Vãn Tô gật gật đầu, thu lại ống tay áo: “Ta đã biết, ngươi yên tâm”

Dù sao đây đều là Kim Quế đã từng trãi qua, kết cục cũng không thay đổi,chi bằng coi như một tuồng kịch, trải nghiệm yêu hận vướng mắt của phàm nhân.

Theo lời kể tiểu nha hoàn nói, vị Hàn di nương đã chết này thật ra là mẹ đẻ của Lâm Bắc Âm, năm đó chủ mẫu Vương thị vì muốn ngồi ổn định chính thê, liên lập kế hoạch đoạt con trai của nàng, cũng chính là Lâm Bắc Âm.

Ngày trước Vương thị còn đặc biệt kêu Kim Quế đến dạy bảo, trong lời ý tứ hy vọng Kim Quế cũng làm giống nàng năm đó, đoạt đứa con trong bụng Liễu di nương, nhưng Kim Quế tựa hồ không đồng ý.

Diệp Vãn Tô đi lên phía trước, nhận lấy hương từ nha hoàn, ở trước bài vị Hàn di nương bái, toàn bộ quá trình nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo mười phần của Lâm Bắc Âm.

Thẩm Tri đi vào vẫn luôn đứng yên lặng ở một góc, nhìn kĩ mọi người trong linh đường, bởi vì Kim Quế có lẽ ở trong số họ lặng lẽ quan sát.

Nhưng không tự chủ được chỉ cần ánh mắt thoáng thấy Lâm Bắc Âm, Thẩm Tri trong lòng không kiềm nén được lửa giận. Trước đây mọi người đều ca ngợi Lâm Bắc Âm là thần quân lòng mang thiên hạ, tướng mạo phong độ cử chỉ vô song, ở trên tam giới ít nhiều cũng được các nữ tiên quân thương nhớ.

Nhưng chỉ có Thẩm Tri biết ngươi này có bao nhiều tâm cơ, ra vẻ đạo mạo bao nhiêu, đối với sư phụ mơ ước lại bấy nhiêu xấu xa.....

Diệp Vãn Tô hương mới vừa cắm trên lư hương, đột nhiên liền bị gãy, ánh nến phực lửa trước mặt linh vị, càng trùng hợp chính là không biết từ đâu cơn gió dữ kéo tới, những lá cờ treo trước hiên nhà bắt đầu không ngừng lắc lư.

“Không tốt! Không tốt! Hàn thị đã hiển linh!”

“Trời ạ! Phải làm sao bây giờ! Sẽ không thật sự là thiếu phu nhân gϊếŧ nàng chứ!”

Trong lúc nhất thời khủng hoảng lan tràn khắp toàn bộ thính đường. Cho dù Diệp Vãn Tô có giải thích như thế cùng Lâm Bắc Âm, nhưng hắn hoàn toàn không tin, vụ này kiện tụ lộn xộn phát triển đến cuối, có rất nhiều nhân chứng lộn xộn, tiểu nha hoàn tận tâm trung thành bị đánh tới thoi thóp vẫn bảo hộ chủ nhân.

Cho dù là vậy Lâm Bắc Âm vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ tin vào lời nói của Liễu di nương, quyết tâm đem chính thê cùng mình kết tóc phu thê đưa vào chỗ chết.

Sự tình phát triển đến tận đây, Diệp Vãn Tô phi thường tức giận, cho dù trước mặt nàng là nam nhân tuấn tú Lâm Bắc Âm sư đệ, nàng cũng muốn cho hắn hai cái tát.

Sự phẫn uất dâng trào quanh thân, mọi thứ trước mắt biến ảo xoay tròn, sắc trới bắt đầu u ám, lọt vào tầm mắt chính là căn địa lao, trên mặt tường có phiến nhỏ cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xung quanh, chỉ thấy lúc này bên ngoài đứng không ít người, nghe bọn họ nói chuyện, tựa hồ như nói lời từ biệt.

Diệp Vãn Tô đứng ở phía trước của sổ, hỏi: “Kim Quế, ngươi đang ở đâu?”

Một lúc sau, một cổ hàn ý lạnh leo dọc lên sóng lưng nàng, Kim Quế lần đầu tiền dùng hình người xuất hiện trước mặt Diệp Vãn Tô, trên người nàng chính là bộ hôn phục màu đỏ, phá lệ kiều diễm: “Ngày đó chính ta ghé vào cửa sổ, nhìn mặt hắn lần cuối"