Chương 10: Dụ dỗ

Tiểu nha hoàn mang theo ba người, ngừng ở trước cửa Lan Hình Các của Liễu di nương.

Nhưng lúc này cửa môn đã đóng chặt, xung quanh càng chở nên tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng mưa rơi cùng thỉnh thoảng có tiếng sấm, thì căn bản chả giống như bên trong có người khó sinh, lo lắng nửa đêm đội mưa tìm người giúp đỡ.

Tiểu nha hoàn bước tới gõ cửa.

Qua hồi lâu, cửa môn được người tiểu phùng mở ra, gã sai vặt mặt đầy không kiên nhẫn ngáp, tức nhận ló đầu ra nói: “Là ai! Đã hơn nửa đêm, có chuyện gì thì ngày mai lại nói!”

“Chúng ta đến từ Thương Lan viện, vừa nãy có người đến báo nói Liễu di nương khó sinh, thiếu phu nhân muốn tới xem một chút. Ngươi mau mở cửa ra, để cho phu nhân nhà ta vào”

Gã sai vặt lại ngáp, mắt nhìn Diệp Vãn Tô đang đứng ngoài mưa, mặt mày nhăn lại, xua xua tay, giọng điệu càng thêm khinh thường cùng không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi! Di nương rất tốt, đừng có nói hươu nói vượn. Thiếu gia trước khi đi đã thông báo, ai cũng có thể vào, chỉ duy nhất thiếu phu nhân không được, thiếu phu nhân cũng đừng thương tâm, hôm kia người đem di nương nhà ta đẩy xuống hồ, mọi người vẫn còn nhớ. Cho nên hôm nay ngài chở về đi!”

Dứt lời, phịch một tiếng, cửa môn bị đóng lại thật mạnh, tiểu nha hoàn bị dọa giật mình, nhất thời khí thế bất quá, dậm chân, bước tới muốn gõ cửa, làm khí thế muốn lí lẽ một phen.

Diệp Vãn Tô nói: “Chở về đi, đừng gõ nữa”

Tiểu nha hoàn nghe thấy liền quay đầu, rầu rĩ bất bình nói: “Thiếu phu nhân! Người nhìn trong Lan Hinh các này đi, từ trên chủ tử xuống đến hạ nhân, mỗi người đều kiêu ngạo hống hách, căn bản không để ngài vào trong mắt!”

“Hắn mới vừa nói, ta đem Liễu di nương đẩy mạnh xuống hồ?”.

“Cái gì chứ! Căn bản là không phải, ngày đó nô tỳ nhìn rõ ràng là nàng cố ý đứng bên cạnh hồ tranh chấp cùng ngài, sau đó khi nhìn thấy thiếu gia tới, nàng tự rơi xuống hồ! Chính là muốn khi dễ ngài mềm yếu, cố ý cho ngài khó chịu”

“Thật sự ta có chút khó chịu” Diệp Vãn Tô tỏ vẻ khẳng định.

Cảnh Tố ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Thần tôn ngài đã nhìn ra được chút gì?”

Diệp Vãn Tô túm lấy Thẩm Tri, đi theo sau tiểu nha hoàn trở về, nghe tiểu nha hoàn phàn nàn không ngừng ủy khuất oán giận, nàng kích động phẫn nộ nói.

Một bên trả lời Cảnh Tố, nói: “Phía trước là ảo cảnh của Kim Quế yêu không được, ta cùng nàng cộng sinh tình cảm đã chịu đau khổ, nàng đã xuất hiện. Sau đó bị Thẩm Tri đánh tan nàng, chúng ta mới đến nơi này”

“Dựa theo lời Thẩm Tri nói, Kim Quế cảm thấy Lâm Bắc Âm không yêu nàng, là bởi vì ta. Cho nên nàng vì yêu mà sinh hận, đem oán khí khi tái giá chuyển sang trên người ta. Vì vậy chủ nhân của ảo cảnh lần này muốn ta cảm nhận được sự thống khổ mà nàng phải chịu đựng. Nhưng hiện tại rõ ràng ta có chút tức giận, nhưng xung quanh ta oán khí không chút nào thay đổi, vậy có thể kết luận rằng cảnh tượng chuyện sau sẽ còn làm nàng tức giận hơn”

Thẩm Tri nghe được Diệp Vãn Tô khen mình, ậm ừ đầy kiêu ngạo.

Dọc theo đường đi, trong lòng Diệp Vãn Tô có dự cảm xấu không thể giải thích được, nàng cố gắng đem cảm súc thăm nhập thân phận Kim Quế, tính toán cẩn thận các sự việc.

Lâm Bắc Âm hiện không có ở nhà, lời truyền Liễu di nương khó sinh, sốt ruột chạy tới khi trời còn đang mưa để gϊếŧ người, người bị gϊếŧ lại là ai? Chỉ sợ đây là cái bẫy khiến Kim Quế không còn đường nào để lui a! Ngoại trừ Liễu di nương vì muốn tranh sủng , Diệp Vãn Tô nghĩ không ra khả năng nào khác.

Trước đây, nàng cảm thấy phàm nhân luôn tranh giành đấu đá lẫn nhau thật ấu trĩ nhàm chán, còn những tình cảm rắc rối dư thừa, ngoại trừ tu hành, nuôi dạy đồ đệ, còn có bảo vệ chúng sinh, Diệp Vãn Tô cũng không có việc gì để bận tâm.

Nhưng khi phá giải ảo cảnh này, bị bắt trở thành Kim Quế trong một thời gian ngắn, ngay cả khi nàng vẫn là người đứng xem, nàng vẫn có thể cảm nhận được trước kia chưa bao giờ vì yêu mà không được, trong lòng dâng lên khổ sở, phải chịu lạnh nhạt khi bị vu oan đến bực mình.

Cũng không biết hiện giờ do nàng sử dụng chỉ là khối tiên thể bình thường hay không.

Đi đến trước cửa môn Thuong Lan viện, gió trở nên rõ hơn, xung quanh oán khí rõ ràng trở nên dày đặc so hơn Lan Hình các, chỉ sợ nơi này, Kim Quế chân chính đang ở góc nào âm thầm theo dõi bọn họ.

Một trận cười từ xa truyền tới, vui sướиɠ khi người gặp họa lại tí ti thê lương, cuối cùng dùng tại Diệp Vãn Tô cười nhạo bên tai không ngừng.

Cố tình Cảnh Tố cùng Thẩm Tri ở kế bên không có phản ứng.

Diệp Vãn Tô hỏi: “Kim Quế ngươi đã đến, sao không xuất hiện?”

Cảnh Tố khó hiểu nhìn nàng: “Thần tôn, người làm sao vậy?"

Diệp Vãn Tô lắc đầu, liền nghe bên tai nói: “Thần tôn quả nhiên thông minh, nhưng hiện giờ ảo cảnh này là của ta, mà người đã sớm không còn cao cao tại thượng được nữa. Nếu muốn gặp ngươi, phải xem tâm tình của ta, còn coi hôm nay ngươi có bản lãnh đó hay không”

Chợt giọng nói của nàng ta chuyển sang sườn mặt bên khác Diệp Vãn Tô nói: “Nên nói như thế nào đây, người cùng Thẩm Tri là thầy trò! Đều tự cao như nhau, mang ai tới không tốt, thế mà ngươi lại mang vị Ma tướng quân này, ngươi biết không? Năm đó chính ta bị hắn dùng đại đao lập tức chém thành hai mảnh....”

“Ngươi lại muốn làm cái gì!”

Nhưng lúc này Kim Quế lại không trả lời.

Thẩm Tri nhìn nàng lắc đầu, ý bảo chính hắn cũng không thấy được hơi thở của Kim Quế.

Diệp Vãn Tô bắt đầu khởi đọng linh lực trên ngón tay, thấp giọng nói” Cảnh giác chút, Kim Quế đang ở gần đây!”.

Cảnh Tố gật đầu, củng cố lại kết giới, nhẹ nhàng xoay chuyển đại đao trong ta, tùy thời chuẩn bị phản công.

Cảm giác kề vai chiến đấu cùng thù địch cũ, đối với Cảnh Tố mà nói thật là trải nghiệm mới lạ.

Cho dù hắn biết linh lực của Diệp Vãn Tô hiện giờ đã cạn kiệt, chính nàng liền biết không đánh lại. Nhưng như cũ khi nàng đứng nơi này, chẳng sợ chuyện gì đều làm không được, khiến người khác cảm thấy an tâm.

Sự cường đại của nàng bất đồng với Ma Tôn Sơn tàn bạo, cũng khác với Thẩm Tri tàn nhẫn, là loại lực lượng khiến người khác an tâm, chắc có lẽ là sự khác biệt giữa Thần cùng Ma.

Thẩm Tri nhìn lại thuộc hạ của mình, người này vai rộng eo to, lớn lên nhìn như hung thần ác sát, cũng có thể bởi vì cùng sư phụ nói được đôi câu mà cười trộm, quả thật không thể nói lý!

Xem ra phải đem sư phụ giấu đi chuyện này cần phải đem vào nhật trình.

Cảm nhận được phía sau có đôi mắt gắt gao nhìn mình đến lạnh người, Cảnh Tố có chút cứng đờ người xê dịch bênh cạnh lại Diệp Vãn Tô.

Thẩm Tri thấy liền tức giận muốn lấy một chân đá hắn, lại nghe Diệp Vãn Tô nói: “Im lặng! Phía tây nam bên đó khác thường! Các người hãy cẩn thận!”

Lời nói vừa dứt, Cảnh Tố bên cạnh đột nhiên phi thân không màng tất cả xông thẳng ra ngoài, Diệp Vãn Tô muốn ngăn cản hắn mà không được.

Thoáng chốc, bên trong ảo cảnh đều im lặng, hòn núi giả phía tây nam che đi làm không rõ phía sau đã bị ma khí bao phủ, đại đao của Cảnh Tố như chém được đồ vật cứng rắn.

Thẩm Tri cũng bắt chấp cùng Diệp Vãn Tô chơi trò trói chặt, hắn tháo ra vải lụa trên tay, rút trong miệng ra nhúm khăn trong miệng, một bên đem Diệp Vãn Tô ra phía sau người bảo hộ, bên khác triệu hồi ra thanh kiếm Quy Trần (từ bụi).

Ngay lập tức, một luồng ma khí quấn quanh ngân bạch kiếm xuyên qua màn mưa xông thẳng tới núi giả đem chia làm hai nửa, lại thấy Cảnh Tố đang đánh với cái gì, càng nhìn càng thấy hắn tự mình đánh những chiêu trí mạng.

“Không xong! Hắn đã lâm vào tâm ma của chính hắn, chúng ta trúng kế rồi!”

Ngay lập tức, mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, đang lúc trời sập đất lúng, ảo cảnh như núi đá bắt đầu sụp đổ rơi xuống, Thẩm Tri tạo lại kết giới, đem Diệp Vãn Tô ôm vào trong ngực bảo hộ: “Sư phụ đừng sợ, đã có đồ đệ”

Trong lúc hỗn loạn, trước mắt một mảnh đen kịch, một nhóm người giấy đang cầm dù, quỷ dị đang tiến lại gần, tiếng cười bén nhọn miệng ngâm nga Nam Khúc ở đầu ảo cảnh, từ xa chậm rãi đi đến, từng cơn hoa quế nồng nặc xông lên mũi, chọc cho người khác có chút váng đầu hoa mắt.

Diệp Vãn Tô lần lượt ném phù chú, nhưng một chút cũng không có tác dụng.