Chương 25

Từ sau khi kết thúc khóa học dạy chăm sóc trẻ sơ sinh, Cao Vĩ Tài trở nên có chút chán nản.

Nếu nói đến lớp dạy chăm sóc trẻ sơ sinh khiến hắn có thể biểu hiện tình thương của cha, thì việc kết thúc chương trình học đã tước đoạt cơ hội thể hiện của hắn

Cao Vĩ Tài giống như một người cha ngốc không tìm được phương hướng, mờ mịt không biết bây giờ nên phải làm gì.

——

Ba ba ngốc đang học tập may vá, nghe nói áo quần trẻ em tự mình làm ra mới an toàn.

“Công ty của anh sắp phá sản rồi à?” Tra Thiên Bác ăn nho khô, cùng Cao Vĩ Tài trò chuyện.

“Làm gì có chuyện đó!” Tương lai hắn còn phải nuôi ba đứa nhỏ!

“Vậy thì sao anh lại rảnh rỗi như vậy?”

Ngốc ba ba · thật học bá rõ ràng là người không có thiên phú may quần áo, nghiên cứu thật lâu, hắn lại nhặt lên một mảnh vải để thử nhưng suýt chút nữa là đâm vào tay mình. Dứt khoát từ bỏ, hắn tiến đến gần Tra Thiên Bác rồi đấm lưng cho y, “He he! Anh vớt được mấy người sinh viên kiếp trước xây dựng sự nghiệp thành công tới công ty của anh làm thư ký đặc biệc! Năng lực của bọn rất tốt! Hiện tại anh không cần lo lắng gì cả!

“Chậc chậc, anh hư lắm nha.” Đem một người tương lai sẽ trở thành sếp lớn tới công ty của mình làm nhân viên?

“Anh dù sao cũng phải dành nhiều thời gian ở bên em, không phải sao?” Cao Vĩ Tài mừng rỡ giống như một con Husky.

Tra Thiên Bác nhớ đến kiếp trước, sau khi công ty đưa ra thị trường thì Cao Vĩ Tài vội đến mức cả ngày không về nhà, con nhớ ba còn phải đưa con đến công ty mới có thể thấy mặt. Có lẽ đời này sẽ không giống như vậy.

Ba ba ngốc đang thiết kế các trò chơi giải trí trong nhà, nghe nói bé con vận động nhiều thì cơ thể sẽ rất linh hoạt.

“Sao ngày nào anh cũng rảnh rỗi thế?” Tra Thiên Bác ăn khoai tây chiên, dạo gần đây y thèm đến mức ăn không ngừng.

“Vừa rồi anh đến công ty, Lư Hiểu Nam liền quấn lấy anh, anh là sợ cô ta. Còn không bằng ở nhà cho thoải mái.”

“Cô ta làm sao vậy?” Sau khi bụng to, Tra Thiên Bác rất ít có cơ hội ra ngoài, đối với những thứ xung quanh Cao Vĩ Tài cũng thả lỏng hơn rất nhiều

“Sau khi cô ta chia tay với Nhậm Bằng Vân thì phát hiện mình mang thai.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?”

“Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ta một hai cứ nói anh là người tốt, muốn anh giúp cô ta đưa ra chủ ý.” Hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng rất tuyệt vọng nha!

“…… Là vậy à.” Kiếp trước Lư Hiểu Nam luôn sắm vai một nữ thần xa cách lạnh nhạt, hiện tại khó có khi lại chủ động đến tìm Cao Vĩ Tài, đáng tiếc Cao Vĩ Tài không muốn làm đại hiệp tiếp mâm. ” Vậy anh nói với cô ấy một câu, trong vòng 55 ngày đầu thai kỳ là thời điểm tốt nhất để phá thai, đừng bỏ lỡ, đối với thân thể không tốt.

“!!!” Cao Vĩ Tài kinh ngạc ” Em tại sao lại biết đến cái này!”

“Trong lúc vô tình nhìn thấy.” Kiếp trước khi biết mình mang thai y đau khổ dằn vặt một thời gian, y rốt cuộc cũng là một người đàn ông thì việc nghĩ đến đầu tiên không phải là hoảng sợ muốn phá thai à?

” Phi phi phi! Thứ này không thể xem lung tung rồi nói bậy bạ!” Cao Vĩ Tài khó được nghiêm túc “Đừng để con trai nghe được mà thương tâm.”

Hắn tự nhận là công bình nghiêm chính, ngược lại chọc đến Tra Thiên Bác ôm bụng cười.

“Em đừng không tin, trẻ con nhạy cảm lắm, có lẽ sẽ nghe được!”

Tra Thiên Bác vốn muốn nói hắn mê tín dị đoan, nhưng nhớ đến con trai chết yểu ở kiếp trước, trong lòng có chút áy náy, vội ôm bụng nói lời yêu, thể hiện quyết tâm không chỉ có một mình y mà Cao Vĩ Tài cũng đi tới ôm bụng y nói lời âu yếm. Trong lúc nhất thời, ánh nắng ấm áp chiếu khắp căn phòng.