Anh biết cô là một người kiên cường. Hóa ra, dù có kiên cường như thế nào thì con người cũng sẽ bị bệnh.
Ngụy Quân Nhiễm che ngực mình, muốn cầm lấy tay Quý Uẩn, lại sợ đánh thức cô.
Anh đi vào trong nhà bếp, ở trong góc tìm được gạo, mở Baidu ra tra cách nấu cháo như thế nào.
Quý Uẩn ngủ đến hơn một giờ mới tỉnh, tỉnh vì đói.
Cô nhớ trong nhà hẳn còn mỳ, mơ màng đi ra khỏi phòng ngủ, thấy có người đeo tạp dề đang ở trong bếp.
Quý Uẩn nháy mắt một cái, là ông trời nhìn cô không thể tự lo cho cuộc sống nên phái tiên nữ xuống giặt quần áo nấu cơm cho cô sao?
Ngụy Quân Nhiễm nấu xong cháo liền bưng ra.
Thấy rõ là Ngụy Quân Nhiễm, Quý Uẩn kinh ngạc nói: “Tại sao anh còn ở trong nhà tôi?”
Ngụy Quân Nhiễm đem cháo đặt trên bàn uống trà, không có trả lời cô, ngược lại thúc giục: “Đói tỉnh phải không, mau tới ăn cháo.”
“Anh không có chìa khóa nhà, bằng không liền ra ngoài mua vài món thức ăn cho em.”
Ngụy Quân Nhiễm cũng múc cho mình một chén, buổi trưa anh chưa ăn cơm, uống trước miếng cháo cho ấm bụng vậy.
Anh uống một hớp cháo, đối với tay nghề của mình coi như hài lòng.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh có ngón trỏ và ngón cái đã bị phồng rộp vì bỏng.
Nhìn Quý Uẩn đối diện đang cầm muỗng lên, Ngụy Quân Nhiễm trong lòng bắt đầu mong đợi.
Ánh mắt của anh như muốn nói: Mau khen anh một tiếng!
Quý Uẩn uống một ngụm, thấy tay nghề tốt hơn mình nhiều, cái này ít nhất có thể nuốt trôi.
Quý Uẩn ngẩng đầu, thấy Ngụy Quân Nhiễm mặt cầu khen ngợi, liền nói: “Uống thật ngon.”
Ngụy Quân Nhiễm không nhịn được nhếch khóe miệng, lộ ra hai chiếc ranh nanh.
“Anh nói một chút suy tính với em thế nào?”
“Bởi vì một ít nguyên nhân, anh sẽ chuyển đến trường học các em.”
“Nếu làm vệ sĩ của anh, anh sẽ lo nơi ăn chốn ở của em. Nếu em ở kí túc xá thì thôi.”
“Mỗi tháng anh trả em 30.000 nhân dân tệ, nếu em cảm thấy thiếu, anh sẽ tăng thêm, dễ thương lượng.”
Quý Uẩn nhìn chằm chằm Ngụy Quân Nhiễm: “Thật không?”
Vào giây phút này, Quý Uẩn cảm thấy cả người Ngụy Quân Nhiễm tỏa ra một loại thánh khiết chói lọi.
Đại khái đây chính là thần tài!!!
“Tự nhiên là thật.”
Quý Uẩn liếc anh một cái, không biết mục đích làm như vậy là cái gì, anh ra cái giá như vậy, hẳn là người không thiếu tiền.
Tại sao lại tìm mình chứ?
Quý Uẩn chần chừ một chút, ngước mắt nói: “Vậy tôi viết một cái hiệp nghị?”
Trước mắt Quý Uẩn đang cần tiền, ngủ gật lại có người đưa gối, cô cũng không quản được nhiều như vậy.
Cẩn thận chút là được.
Thấy chuyện có tiến triển, Ngụy Quân Nhiễm ánh mắt sáng lên.
Anh từ trong túi xách cầm ra một phần văn kiện, đặt lên trên bàn uống trà.
“Anh đã sớm viết xong. Em xem một chút đi.”
Ngụy Quân Nhiễm đắc ý cười.
Nói xong anh đem tiền mặt đã rút ra đổ lên bàn.
Nháy mắt bàn trà nhỏ chất đầy tiền.
Ngụy Quân Nhiễm nghiêm túc nói: “Chỗ này là 150.000 nhân dân tệ, anh trả trước năm tháng.”
Số tiền này là tiền còn thừa lại sau khi anh mua nhà ở.
Trong tay anh còn dư mấy ngàn, chờ qua mấy ngày mẹ anh gửi cho anh tiền thì anh sẽ đưa tiếp cho Quý Uẩn.
Đời trước, thẻ lương của anh đều đưa cho cô giữ.
Nhìn thao tác làm việc của Ngụy Quân Nhiễm, Quý Uẩn sững sờ một chút.
Thật sâu nhìn Ngụy Quân Nhiễm một cái, Quý Uẩn: Đứa nhỏ này, làm sao có chút xấu hổ?
Quý Uẩn lật văn kiện nhìn một chút, nhìn qua nhìn lại quy định trong hiệp nghị.
Nhìn xong cảm thấy không thành vấn đề, Quý Uẩn ở phía sau ký tên của mình.