Ngụy Quân Nhiễm cùng Quý Uẩn kết hôn mười năm, Quý Uẩn mắc chứng bệnh không trị được, cô không có chút ý chí muốn sống nào, cứ thế rời đi nhân gian. Ngụy Quân Nhiễm như cũ theo thói quen trở về nhà vào ban chiều, chẳng qua biến thành một mình hắn ăn cơm. Vào thời điểm giao thừa một thời gian sau khi Quý Uẩn mất, Ngụy Quân Nhiễm viết di thư, uống thuốc tự sát. Anh quá nhớ Quý Uẩn, phải đi tìm cô. Tỉnh lại lần nữa, anh phát hiện ra bản thân đã sống lại vào thời điểm mười năm trước. Phản ứng đầu tiên của Ngụy Quân Nhiễm chính là đi tìm lão bà. Khi đó anh cùng Quý Uẩn còn chưa có quen biết, Quý Uẩn còn đang sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Bà ngoại trong mắt chỉ có lợi ích đến cửa cướp đồ, Ngụy Quân Nhiễm: “Ngươi muốn đi tìm cảnh sát uống trà sao?” Có người mơ ước sắc đẹp của Quý Uẩn, vọng tưởng để cho Quý Uẩn làm vợ mà không tốn tiền sính lễ. Ngụy Quân Nhiễm một cước đá văng: “Tự tìm cái chết?” Ngụy Quân Nhiễm đem người tiếp vào tay, kinh sợ nói: “Em trở thành vợ anh có được hay không?”