Chương 65

Kỷ Yến Xuyên bị tiếng lòng của Quý Tư Hàm làm cho chấn động.

Anh ta đã có một giấc mơ giống nhau trong hai năm, đều là đẩy một cô gái ra xa và bị xe đâm chết. Sau khi chết, anh dường như rời khỏi cơ thể mình, đứng cạnh xác và nhìn cô gái sợ hãi, sau đó tỉnh dậy từ giấc mơ.

Sau khi tỉnh lại, Kỷ Yến Xuyên chỉ cảm thấy trái tim đau nhức, lại trống rỗng, giống như thiếu thứ gì đó.

Ngay từ đầu mơ thấy giấc mộng này, Kỷ Yến Xuyên chỉ tưởng là ác mộng. Nhưng theo số lần nằm mơ càng nhiều, Kỷ Yến Xuyên càng để ý đến cô gái trong mộng kia.

Không biết lần nằm mơ thứ mấy, Kỷ Yến Xuyên ra lệnh tìm kiếm thông tin về cô gái trong mơ.

Anh thực sự không hy vọng gì, cô gái trong mộng cũng chưa chắc là thật. Nhưng không lâu sau, anh đã thực sự tìm thấy cô gái.

Khi Kỷ Yến Xuyên nhìn thấy ảnh chụp của cô gái, máu toàn thân dường như hướng về phía trái tim phun trào, khiến anh không khỏi thở gấp, kích động đến run rẩy cả người .

Khuôn mặt linh động của cô gái khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.

Anh bắt đầu chú ý đến cô, thậm chí in ảnh cô ra đặt ở đầu giường.

Rốt cục, không biết lần thứ mấy nằm mơ thấy cô gái, Kỷ Yến Xuyên rốt cuộc nhịn không được nữa, quyết định đi tới thành phố Thâm Nam để gặp cô.

Anh cho rằng chỉ có mình mới biết được bí mật trong mộng, nhưng không nghĩ tới, Quý Tư Hàm dường như cũng thông qua một ít con đường, biết được giấc mộng kia.

Tìm được niềm vui bất ngờ của đồng loại và sự quen thuộc trong lời nói của Quý Tư Hàm khiến Kỷ Yến Xuyên mừng rỡ như điên.

Anh không biểu hiện ra ngoài, anh không muốn hù dọa Quý Tư Hàm, chỉ là thật sâu nhìn thoáng qua cô, sau đó rời khỏi lớp học.

Quý Tư Hàm cảm giác cái nhìn lúc Kỷ Yến Xuyên lúc rời đi có gì đó rất lạ, nhưng ngẫm lại cô nghĩ do mình đã suy nghĩ nhiều.

“Tiếp theo." Cô nhấn bộ đàm.

"Đã tìm được giáo viên dạy tiếng Anh và Toán rồi, người đến ứng tuyển tiếng Anh và Toán có thể trở về.”

**

“Tiểu Hà, thân thể thế nào rồi?" Quý Thanh Sơn cầm bó hoa hồng lớn, dịu dàng đưa cho Ôn Vũ Hà trên giường bệnh.

Ôn Vũ Hà cười dịu dàng, nhận lấy hoa hồng: "Cám ơn ông xã. Em cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, bác sĩ nói theo dõi thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”

Quý Thanh Sơn thích nhất chính là cách gọi thân mật của Ôn Vũ Hà đối với ông ta. Ông ta và Đường Dư kết hôn hai mươi năm, Đường Dư cho tới bây giờ đều gọi tên, không giống vợ chồng, chỉ thấy giống đồng nghiệp.

“Ăn chuối đi." Quý Thanh Sơn bóc vỏ chuối, đưa cho Ôn Vũ Hà.

Ôn Vũ Hà cười, nhận cắn một miếng.

Hai người giống như vợ chồng bình thường, nếu lúc này có người xông vào, sẽ chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này thật ân ái, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến một người là tiểu tam không biết xấu hổ, người kia là tra nam đáng chết.

“Ông xã, hôm nay không phải anh mang Tư Ngữ đến Đường gia sao? Bên Đường gia phản ứng thế nào? "Ôn Vũ Hà nghiêm mặt.

Quý Thanh Sơn vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt liền khó coi, nặng nề thở dài một hơi.

Ôn Vũ Hà nhất thời có chút khẩn trương: "Làm sao vậy? Sự tình không thuận lợi sao?”

"Đường gia bên kia yêu cầu công bố là song sinh thất lạc. Bên ngoài sẽ nói là năm đó Đường Dư sinh song sinh, bị người trộm đi một, cách đây không lâu mới tìm trở về." Quý Thanh Sơn cũng đối với chuyện này không hài lòng.

Ôn Vũ Hà vừa nghe, lông mày lá liễu tinh tế liền nhíu lại.

“Không phải Đường Dư nói, nếu Quý Tư Hàm không phải con gái ruột của cô ta thì sẽ đưa về ba mẹ ruột sao?"

Ôn Vũ Hà không đồng ý lắc đầu:"Sao bây giờ lại biến thành sinh đôi rồi?"

Bà ta cúi đầu, che khuất sự ác độc trong mắt, giọng nói dịu dàng: "Thật ra giữ Quý Tư Hàm lại cũng không có gì, rốt cuộc cũng là máu mủ của anh, chỉ là em sợ Tư Ngữ không chịu được.”

"Huống chi…" Bà ta dừng lại một chút.

"Con gái chúng ta thân thể cũng không tốt, bác sĩ nói, thận và tim đều có một chút vấn đề. Mặc dù đã cố gắng hết sức tìm kiếm nội tạng nhưng không phải dễ dàng tìm được. Mắt thấy Tư Ngữ càng lúc càng lớn, em thật sự là rất lo lắng thân thể của con bé không chịu được lâu."

Ôn Vũ Hà nặng nề thở dài, lại ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Đều là tại em, là em đối với ông xã nhất kiến chung tình, càng muốn mặt dày mày dạn đi theo. Em thì không sao cả, những năm này em cùng ông xã cũng hạnh phúc, có chết cũng vui, chỉ là con gái của chúng ta...”

Bà ta lấy tay che miệng, cúi đầu thút thít: "Tư Ngữ là con gái khó khăn lắm anh và em mới có được. Em thật sự không thể để con bé như vậy mà chết đi…"

Người phụ nữ ông ta yêu đang khóc lóc, kể ra tình nghĩa, cho dù có rắn rỏi kiên định hơn nữa cũng phải mềm lòng.

Quý Thanh Sơn giang hai tay ôm lấy Ôn Vũ Hà, dịu dàng dỗ dành.

“Nói bậy bà gì thế. Tiểu Hà yên tâm, anh nhất định sẽ không để Tư Ngữ có chuyện.”

Ôn Vũ Hà làm sao tin tưởng Quý Thanh Sơn, nếu như lời Quý Thanh Sơn nói có tác dụng, vậy thì bà ta đã thành công chen chân vào giữa Đường Dư và Quý Thanh Sơn nhiều năm trước rồi, đâu đợi đến tận hôm nay.

“Nhắc tới cũng phải, Quý Tư Hàm rốt cuộc là máu mũ của ông xã. Là em quá độc ác, chỉ lo Tư Ngữ, không nghĩ tới an nguy của Quý Tư Hàm.”

Ôn Vũ Hà ra vẻ đau lòng: "Nếu không, hay là quên đi. Chỗ này của em còn có một ít tiền riêng, là lúc trước anh cho em, cũng không nỡ dùng, chuẩn bị mua xe cho Tiểu Ngạn, bây giờ xem ra, vẫn là lấy ra tìm nguồn nội tạng cho Tư Ngữ đi.”

Tâm tư trong lòng Quý Thanh Sơn bị Ôn Vũ Hà đâm trúng, có chút khó xử.

Ông ta đối với Quý Tư Hàm không có tình thân, nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ta đối với chuyện Quý Tư Ngữ muốn dùng nội tạng của Quý Tư Hàm làm phẫu thuật, trong lòng nhiều ít có chút mâu thuẫn.

Chỉ là Quý Tư Ngữ quan trọng với Quý Thanh Sơn hơn, cho nên vẫn xem nhẹ mà thôi.

Khi Đường gia đưa ra kế hoạch sinh đôi, trong lòng Quý Thanh Sơn kỳ thật cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại quên mất thân thể Quý Tư Ngữ càng lúc càng không tốt.

Hiện tại bị Ôn Vũ Hà nhắc tới, giống như là bị gõ một hồi cảnh báo.

“Tư Ngữ tội nghiệp, vốn cho là mình được cứu rồi, bây giờ còn muốn con bé chờ, không biết sẽ thương tâm bao nhiêu." Ôn Vũ Hà nói.

Quý Thanh Sơn rất cưng chiều Quý Tư Ngữ, miệng ngọt sẽ làm nũng. Vừa nghĩ tới nước mắt của Quý Tư Ngữ, trái tim Quý Thanh Sơn có chút dao động.

"Không phải anh không đồng ý, mà là lúc ấy đã đáp ứng Đường gia công bố với bên ngoài cả hai là song sinh. Hiện tại đột nhiên đổi ý, Đường gia nói không chừng sẽ nhìn ra vấn đề, như vậy quá nguy hiểm." Quý Thanh Sơn lắc đầu, có chút hối hận lúc ấy không cố xử lý Đường gia.

Ôn Vũ Hà rất không cam lòng, chẳng lẽ không có biện pháp khác?

Quý Tư Ngữ năm nay đã ba lần vào bệnh viện, mắt thấy sức khỏe ngày càng giảm, chẳng lẽ thật sự phải chờ được hiến tạng sao?

Quý Tư Hàm một kho nội tạng sống cực tốt, sao có thể cứ như vậy trơ mắt thả đi?