Chương 38

“Hàm Hàm, bà đưa con lên phòng nghỉ ngơi nha. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con kìa, thật đau lòng…” Văn Ngưng đẩy xe lăn đưa Quý Tư Hàm vào phòng, để lại ba người ở ngoài phòng khách.

“Được rồi, đi vào trong đi. Đứng ngoài này làm gì?” Đường Vân Thương có rất nhiều chuyện cần làm rõ, nhưng ông cũng không nỡ để con gái đứng ở ngoài.

Ba người cùng ngồi xuống sofa, giúp việc ngay lập tức mang trà lên đặt trước mặt họ.

“Có chuyện gì xảy ra? Tại sao Hàm Hàm lại bị tai nạn giao thông?” Đường Vân Thương tạm thời bỏ qua chuyện sinh tử, ông cần làm rõ chuyện cháu gái bị thương.

Đường Dư thở dài một tiếng, nghĩ tới chuyện này lại một cỗ tức giận kéo tới.

“Do Quý Tư Ngạn lái xe đâm con bé.”

“Tiểu Ngạn?”

Đường Vân Thương ngạc nhiên khi nghe thấy con gái nói thế: “Tại sao Tiểu Ngạn lại làm như thế với em gái mình?”

Bởi vì Quý Tư Ngạn không phải anh ruột của Hàm Hàm! Hắn ta là đứa con hoang do Quý Thanh Sơn và tiểu tam sinh ra, còn muốn là tu hú chiếm tổ.

Đường Dư trong lòng kêu lên.

Bà cẩn thận kể lại những chuyện mấy ngày hôm nay xảy ra ở Quý gia cho cha và em trai nghe.

Đường Thần Phong không biết rằng chị gái đã biết Quý Tư ngạn không phải là con ruột của mình, thấy bà mang khuôn mặt u sầu. Tưởng rằng bà đang lo lắng cho mối quan hệ của cả hai đứa, liền âm thầm ra hiệu cho cha mình.

Đường Vân Thương thấy vậy nói: “Được rồi Đường Đường, nếu con không muốn nói. Cha không hỏi nữa.”

Đường Dư cảm kích cha, ông luôn hiểu cô: “Cha chờ con thêm ít thời gian nữa, chờ con xử lý xong con sẽ kể rõ cho mọi người nghe.”

Đường Dư đi xuống bếp nấu cho một bữa ăn ngon cho Quý Tư Hàm, còn hai cha con Đường Vân Thương và Đường Thần Phong bí mật nói chuyện với nhau ở trong thư phòng.

“... Đó mọi chuyện là như thế này ạ. Quý Thanh Sơn đã lừa dối chị Dư hai mươi năm nay. Quý Tư Ngạn không phải con ruột của chị Dư, nó còn cố tình đâm chết Hàm Hàm vì con bé phát hiện ra chuyện này. Mà đồ cặn bã Quý Thanh Sơn còn muốn tráo đổi con riêng của ông ta với Hàm Hàm ạ.” Đường Thần Phong kể chi tiết cụ thể những chuyện anh đã điều tra được cho cha mình nghe.

Ngay cả Đường Vân Thương, trải qua rất nhiều chuyện phong ba. Nhưng nghe xong chuyện con trai nói với mình, ông không nhịn được mà lên cơn tức giận.

“Thật hoang đường.” Đường Vân Thương tức giận, gân xanh đầy đầu. Ông cầm cái nghiên mực trên bàn ném mạnh xuống đất, mực trong nghiên đổ đầy ra sàn nhà.