Điều đẹp nhất ở Quý Tư Hàm là đôi mắt của cô ấy. Đôi mắt to và sống động, có đuôi mắt như cười, màu đen trắng trong, sáng và rất nhanh nhẹn.
Khi cô ấy nhìn bạn chăm chú, đôi mắt cô ấy dường như có ngàn lời muốn nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Quý Tư Hàm hiện lên một chút vui mừng, đôi mắt to sáng lên: “Mẹ rất thông minh, không thể tin tưởng chuyện ma quỷ của bọn họ, không thừa nhận Quý Tư Ngữ là con gái của bà, nói muốn một lần nữa làm giám định DNA. Mẹ còn nói cho dù con không phải con gái ruột thì mẹ bảo cậu nhận và làm cha nuôi của con.”
Đường Thần Phong cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Con sinh ra ở Đường gia, từ nhỏ cậu đã nhìn con lớn lên, tính cách con ổn trọng trầm tĩnh, vô cùng hiểu chuyện, cậu đã sớm coi con là con gái ruột của mình.”
"Cậu, thực ra con đã coi cậu như bố rồi." Quý Tư Hàm ngượng ngùng nói.
[Quý Tư Ngữ và mình sinh cùng năm cùng tháng, nghĩ đến Quý Thanh Sơn vốn là muốn đem mình cùng Quý Tư Ngữ trao đổi. Bất quá bởi vì mình sinh ra ở Đường gia, cho nên ông ta không tìm được cơ hội.]
[May mắn, nếu không mẹ biết con cái nuôi bên cạnh đều không phải con ruột, sẽ đau lòng biết bao.]
Tiếng lòng của Quý Tư Hàm khiến Đường Thần Phong vừa mới bởi vì lời nói của Quý Tư Hàm mà sinh ra dịu dàng nhất thời tan biến. Anh không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc ấy Quý Tư Hàm sinh ra ở Đường gia.
Anh trai của Quý Tư Hàm đã bị Quý Thanh Sơn đổi đi, theo suy nghĩ tiếng lòng của Quý Tư Hàm thì đang ở chỗ tiểu tam của Quý Thanh Sơn chịu đủ ngược đãi. Tuy rằng Đường Thần Phong chưa từng gặp qua đứa nhỏ này, nhưng nghe nói như thế cũng cảm thấy đau lòng.
Vừa nghĩ tới nếu Quý Tư Hàm bị đổi đi, sẽ bị ngược đãi ở chỗ tiểu tam của Quý Thanh Sơn thì Đường Thần Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹn.
"Không được," Đường Thần Phong mạnh mẽ đứng lên.
"Quý Tư Ngạn không phải con ruột của mẹ con, chứng tỏ anh trai con đang ở trong tay tình nhân của Quý Thanh Sơn, cậu phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu thằng bé ấy."
Nghĩ đến anh trai, Quý Tư Hàm chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Kiếp trước Quý Tư Hàm không nhìn thấy anh trai còn sống, chỉ biết là anh ấy đã bị Ôn Vũ Hà ngược đãi không thành hình người sau đó qua đời.
Đây là lời Ôn Vũ Hà cố ý nói khi hại Đường Dư sắp chết. Đường Dư sau khi nghe xong trực tiếp tức giận đến hộc máu, rất nhanh đã qua đời.
[Hy vọng anh trai còn kiên trì, chờ chúng ta cứu anh ấy ra.]
Đường Thần Phong vừa nghĩ đến đứa nhỏ còn đang chịu khổ, liền ngồi không yên.
"Hàm Hàm, con nghỉ ngơi trước, cậu ra ngoài phái người tìm kiếm anh trai của con." Anh nhấc chân muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Tiểu tam của Quý Thanh Sơn có phải ở ngay phòng bệnh cách vách?"
Quý Tư Hàm gật đầu: "Ngay bên trái.
“Cậu đi xem một chút." Đường Thần Phong nói.
Quý Tư Hàm không khỏi lộ ra ánh mắt lo lắng, sợ Đường Thần Phong quá tức giận sẽ khiến Ôn Vũ Hà biết cái gì sẽ không tốt.
“Không cần lo lắng.” Đường Thần Phong trấn an.
“Cậu chỉ muốn xem một chút người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy rốt cuộc trông như thế nào, sau đó cũng có thể phòng bị.”
Quý Tư Hàm nhìn bóng lưng Đường Thần Phong rời đi, vẫn không yên lòng, ngồi xe lăn đi theo.
Đường Thần Phong đi tới trước cửa phòng Ôn Vũ Hà, giơ tay gõ cửa
"Mời vào." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phòng bệnh.
Đường Thần Phong mở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ khí chất dịu dàng đang ngồi trên giường bệnh đọc sách.
Có thể làʍ t̠ìиɦ nhân nhiều năm như vậy, vẻ ngoài Ôn Vũ Hà tự có tính mê hoặc và quyến rũ của riêng mình.