Nghe xong lời đó Quý Tư Hàm mặt mũi trắng bệch, theo bản băng nắm chặt tay vịn của chiếc xe lăn.
Đường Dư lạnh lùng liếc nhìn Quý Tư Ngạn, bày tỏ thái độ không vui của mình: “Hàm Hàm là con gái bảo bối mẹ nuôi mười tám năm, con bé thích ở lại Quý gia thì cứ ở lại. Còn nếu Quý gia các người không chịu chấp nhận con bé, thì để con bé về Đường gia. Vừa lúc cậu út của Hàm Hàm không có ý định lập gia đình, thằng bé lại rất thích Hàm Hàm nên có thể nhận Hàm Hàm là con nuôi.”
Lời nói của Đường Dư vừa dứt, cả ba người trong phòng bệnh của Ôn Vũ Hà lập tức thay đổi.
Họ đã mưu tính từ nhiều năm vì gia tài của Đường gia, làm sao có thể để cho Quý Tư Hàm cướp đi hết thảy.
“Mẹ, người đừng tào lao như thế. Cậu út không lập gia đình không có con cái thì đáng lẽ mọi việc ở Đường gia phải giao cho con chứ? Thế nào lại để cho cậu nhận người ngoài làm con gái nuôi rồi giao mọi thứ của Đường gia cho người ngoài được? Nếu cậu muốn nhận thì sao không nhận Tiểu Ngữ cơ chứ?” Quý Tư Ngạn vội vàng lên tiếng, hắn ta sợ rằng Đường Dư thật sự để Quý Tư Hàm thành con nuôi của Đường Thần Phong.
“Thừa kế Đường gia thì chỉ có thể là người của Đường gia. Từ khi nào có phần của con? Con là con cháu Quý gia thì về Quý gia mà thừa kế.” Đường Dư ánh mặt lạnh lùng, không khách khí nửa điểm mà phản bác lại.
Sắc mặt Quý Tư Ngạn ngày càng đen hơn.
Thừa kế Quý gia?
Quý gia thì có cái gì mà thừa kế?
Quý gia lúc trước đang trong giai đoạn phá sản, vốn dĩ không có tiền không có thế. Nếu không phải Quý Thanh Sơn nhanh trí cưới được công chúa nhỏ của Đường gia là Đường Dư thì chắc bây giờ bọn họ đã về quê làm ruộng hết rồi, có gì mà cho hắn thừa kế.
“Mẹ, Quý Tư Hàm…” Quý Tư Ngạn muốn nói gì đó, nhưng Đường Dư không hề có ý định muốn nghe.
“Đủ rồi, xét nghiệm ADN còn chưa có mà mấy người đã bắt đầu suy tính cách để thừa kế Đường gia rồi hay sao? Cố gắng chờ tới kết quả đi đã.” Đường Dư không hề có ý định nghe Quý Tư Ngạn nói thêm gì cả.
Bây giờ bà cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy khuôn mặt của Quý Tư Ngạn.
Trước đây bà chỉ cảm thấy không vui vẻ khi nhìn thấy Quý Tư Ngạn, lúc đó bà nghĩ rằng chắc do bà không thích con trai thôi. Còn bây giờ bà chán ghét khi nhìn thấy hắn.
Đường Dư mặc kệ Quý Tư Ngữ và Quý Tư Ngạn, bà đưa Quý Tư Hàm trở về phòng bệnh.
Quý Tư Hàm thấy thế liền vỗ tay hoan hô Đường Dư trong lòng.
Mẹ quá là tuyệt vời.
Cô quay lại nhìn khuôn mặt Ôn Vũ Hà thay đổi như bảng màu vẽ, thật thú vị.
“Mẹ, tối nay mẹ có thể ở lại bệnh viện với con không? Ở lại một mình con hơi buồn.” Quý Tư Hàm thận trọng nhìn Đường Dư với ánh mắt khao khát.