Ngày hôm qua, sau khi nhận được kết quả xét nghiệm ADN. Bà đã cho người bí mật điều tra Quý Thanh Sơn.
Trước đây, bà chưa từng nghi ngờ Quý Thanh Sơn, nhưng hiện tại bà phát hiện ra rằng ông ta làm quá nhiều chuyện xấu sau lưng cô.
Có một biệt thự đứng tên ông ta, ở bên tiểu khu Ngự Phong Đài. Cùng với những gì Quý Tư Hàm nói thì Quý Thanh Sơn nuôi Bạch nguyệt quang ở đó. Khi đó, Quý Thanh Sơn nói với bà rằng đây là họ hàng thân thích, mà trong đám cưới bà còn kính rượu người phụ nữ đó.
Bà thật không ngờ Quý Thanh Sơn dám đưa Bạch nguyệt quang tới tham dự đám cưới của bà.
Lúc này khi nhìn thấy Quý Tư Ngữ, làm bà nhớ tới nữ nhân kia. Đứa bé này là con gái của Quý Thanh Sơn cùng với nữ nhân khác, mà đứa bé này lại còn muốn chiếm thân phận của con gái bà. Hại con gái bà phải mất mạng. Bây giờ nhìn thấy đứa bé này bà hận không thể lao tới cho hai cái tát.
Nhưng trước giờ Đường Dư luôn là một quý phu nhân nho nhã.
Hiện tại bà đã hiểu rõ được ý đồ của Quý Thanh Sơn, chắc chắn bà sẽ không để bị lừa gạt nữa. Kể cả đứa con gái riêng và Bạch nguyệt quang của ông ta, thì bà cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai.
“Cô đang làm gì ở đây?” Đường Dư bước tới nhìn Quý Tư Ngữ đứng ở cửa với ánh mắt lạnh lùng.
Quý Tư Ngữ cúi đầu, vẻ mặt hơi lo lắng, giọng nói yếu ớt như muỗi: “Mẹ, con có chút lo lắng cho chị Hàm Hàm. Nên sáng nay có làm canh hầm mang tới cho chị Hàm Hàm uống. Nhưng có vẻ như rằng chị Hàm Hàm không muốn gặp con, nên không cho con vào…”
Giọng điệu của cô ta có chút ủy khuất, nhường như không nói gì cả nhưng ngầm ám chỉ Quý Tư Hàm không cho cô ta vào.
Đường Dư ánh mắt ngày càng lạnh hơn: “Đừng gọi ta là mẹ, cho tới khi có báo cáo xét nghiệm ADN chính thức. Ta sẽ không thừa nhận cô là con gái của ta.”
“Còn nữa, hiện tại cô tới gặp Hàm Hàm thật sự là không thích hợp. Để tránh hiểu lầm, về sau cô không cần tới bệnh viện thăm con bé đâu.”
Quý Tư Ngữ nghe xong, ánh mắt đỏ hoe nước mắt rơi xuống: “Mẹ… vâng, con xin lỗi. Con biết rằng mẹ không thích con, từ trước tới giờ mẹ không có tình cảm với con. Con sẽ đi về không để ảnh hướng tới chị Hàm Hàm…”
Nói xong, Quý Tư Ngữ che mặt khóc lóc chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, tiểu Ngư sao thế?” Quý Tư Ngạn từ bên ngoài bước tới, thấy Quý Tư Ngữ khóc lóc chạy đi, hắn yên lặng một chút. Thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Dư. Hắn hơi chột dạ ánh mắt hơi hoảng loạn.
Đường Dư nhận ra điều gì đó, thấy ánh mắt tránh né và tội lỗi của con trai. Bà liền hiểu chắc chắn thằng bé đang giấu bà điều gì đó.
Bà vừa định lên tiếng, thì cửa phòng bệnh mở ra Quý Tư Hàm ngồi trên xe lăn đi tới chỗ của bà.
Đường Dư thấy con gái tự mình xuống giường lập tức lo lắng: “Sao con lại tự mình xuống giường? Vết thương còn chưa lành mà, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng trên giường một thời gian mới lành được vết thương chứ?”
Vừa nói, bà định đi tới đẩy xe đưa con gái về lại phòng bệnh.
Bất ngờ bà lại nghe thấy suy nghĩ của Quý Tư Hàm vang lên.
“Mẹ, con không sao? Sao anh trai lại tới bệnh viện? Anh trai bị bệnh gì sao? Đã đi khám chưa?“ Quý Tư Hàm nói mình không có chuyện gì, quay sang Quý Tư Ngạn hỏi han xem có chuyện gì không.