Chương 20

Chỉ trong vài phút, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, mọi người trong thôn đều biết Trần Xuân Trúc bị kẻ xấu xâm hại trong rừng.

Điều đáng buồn nhất là khi mọi người biết chuyện của Trần Xuân Trúc, thay vì gọi xe cứu thương hoặc báo cảnh sát ngay lập tức, họ lại mồm năm miệng mười bàn tán. Cuối cùng, vẫn là nhà đầu tư giúp đưa cô ta đến trạm y tế trong thôn.

Thím Bao khi biết chuyện của con gái suýt nữa thì ngất xỉu.

Bà vừa chạy đến trạm y tế vừa khóc lóc thảm thiết.

"Đều là lỗi của tôi, tôi nên trông coi nó, nếu tôi trông coi nó thì đã không xảy ra chuyện này, tất cả là lỗi của tôi. Bé Thanh đã nói nó sẽ gặp tai họa đẫm máu, sao tôi lại sơ ý như vậy chứ, trách tôi, tất cả đều là lỗi của tôi..."

Cô Vân Tập đang giám sát cấp dưới trả đất tổ cho thôn dân, nghe thấy lời của thím Bao bèn nói nhỏ với Cô Vân Dịch: "Hoắc Yến Thanh đúng là cái miệng quạ đen, trước đó nói bạn gái của em sẽ gọi điện chia tay, Phương Thi thật sự gọi điện đến đòi chia tay. Sau đó cô ta lại nói hôm nay Trần Xuân Trúc sẽ gặp tai họa đẫm máu, bây giờ thực sự đã xảy ra tai họa đẫm máu. Miệng cô ta còn linh hơn cả tượng thần khai quang. May mà em đã thuyết phục được Phương Thi, khi về em phải dỗ dành cô ấy thật tốt."

Chỉ đơn giản là miệng quạ đen thôi sao?

Cô Vân Dịch luôn cảm thấy đôi mắt của Hoắc Yến Thanh có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng với một người không tin vào những điều mê tín như anh ta thì anh ta lại cảm thấy chuyện này quá phi lý.

Anh ta không khỏi nhìn về phía Hoắc Yến Thanh.

Hoắc Yến Thanh đang tiến về phía ba du khách trẻ tuổi đang tò mò xem náo nhiệt.

"Ba anh đẹp trai, tôi biết xem tướng, phong thủy, vẽ bùa, bắt ma trừ yêu, không biết các anh có hứng thú với những thứ này không?"

Nếu không phải nguyên chủ đã nghèo đến mức không có gì để ăn, cô cũng không hạ giá mình mà chủ động tìm khách kiếm tiền.

Haiz...

Thật đúng là một đấu gạo làm khó anh hùng.

Ba người trẻ tuổi thấy người đến là người đẹp thì mắt sáng lên.

Họ không hứng thú với dịch vụ của cô, nhưng lại có hứng thú với người, dù không bắt ma trừ yêu thì cũng có thể trêu đùa một phen.

Người thanh niên mặc áo phông trắng đùa cợt hỏi: "Người đẹp, em thực sự có thể bắt ma sao?"

Hoắc Yến Thanh mỉm cười: "Tất nhiên rồi, anh muốn bắt ma à? Giá bắt ma thấp nhất là một vạn, tiền sẽ tăng tùy theo độ khó."