Chương 9

65.

“Em…”

“Ngươi…”

Nhìn Nhạn Thanh ấp úng mãi vẫn không nói thành lời, trái lại lỗ tai còn đỏ bừng, thật khiến người ta muốn cắn một cái.

Bạch Ngôn ranh mãnh cười nói: “Tôi? Tôi cái gì?”

“Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!”

Bạch Ngôn: “???”

“Thay đổi thất thường!”

Bạch Ngôn: “???”

“Bạc tình bạc nghĩa!”

Bạch Ngôn: “???”

66.

Nhạn Thanh tức giận như cá nóc, nghẹn thành cà chua biến về nguyên hình, nằm trên đầu Bạch Ngôn.

Cậu nhìn ngọn đèn vàng ấm áp bên đường, lại nhìn trăng sáng trên trời.

Sau đó đột nhiên nở nụ cười ngu ngơ như một tên ngốc.

Lúc nhận ra, cậu lại oán hận cắn lên tóc Bạch Ngôn.

Hắn cảm nhận được động tĩnh trên đầu, lại không dám lộn xộn sợ làm rơi Nhạn Thanh bèn nói: “Em còn nắm chặt nữa là tôi trọc luôn đó.”

“Ta không có nắm.” Chỉ nhổ nước bọt thôi.

“Tờ giấy của ta đâu?”

“Tờ giấy gì?” Bạch Ngôn giả ngu.

Nhạn Thanh bắt đầu bò xuống người hắn.

Bạch Ngôn: “…”

67.

Bạch Ngôn lấy dãy số điện thoại trong túi ra rồi bấm số gọi. Đối phương vừa bắt máy, hắn đã bắn liên hồi một tràng dài.

Tổng kết lại là, Nhạn Thanh là của hắn, không được có ý đồ với người của hắn.

Chờ hắn khí thế hùng hồn nói xong, đối phương cực kỳ thân thiện đáp một câu: “Là một bác sĩ, tôi có ý tốt nhắc nhở tiên sinh một câu, có bệnh phải trị, đặc biệt là chứng suy đoán chủ quan và chứng vọng tưởng. Chúc ngài sau này sống vui vẻ.”

68.

Bạch Ngôn bị cúp điện thoại, đơ mặt cầm tờ giấy hỏi Nhạn Thanh: “Gọi số này để làm gì?”

Nhạn Thanh rung rung râu nhỏ: “Thỏ tỷ tỷ nói là trị mồ hôi tay.”

Bạch Ngôn: “….”

Bạch Ngôn: “….”

Bạch Ngôn: “….”

Bạch Ngôn: “Đó mà là bệnh đổ mồ hôi tay hả?!”

Nhạn Thanh: “Không phải.”

69.

Cô gái trong cửa hàng bánh ngọt dọn dẹp xong xuôi, đang định về nhà bỗng cảm thấy bàn tay hơi ngứa.

Mới đầu cô tưởng là do muỗi đốt, nhưng thời tiết này lấy đâu ra muỗi!

Cô nhìn xuống bàn tay, không biết có phải là do ảo giác hay không, cô cảm thấy làn da tay mềm mại hơn một chút.

So với bàn tay kia thì bên tay này không chỉ mềm mại mà còn trắng hơn, trơn bóng như nước….

Giống như làn da của cô vào thời điểm tươi đẹp nhất năm mười tám tuổi.

70.

Bạch Ngôn ôm Nhạn Thanh đang ngủ say trên người hắn đặt xuống giường, sau đó bắt đầu điều tra chuyện xảy ra hôm nay.

Không ngờ tất cả các đầu mối đều hướng về người đại diện của Sơ Vân.

Hơn nửa đêm, Sơ Vân nhận được điện thoại của Bạch Ngôn: “Trợ lý của cậu có biết chính tôi phát lương cho hắn không?”

71.

Xử lý xong mọi chuyện thì đã hơn nửa đêm, Bạch Ngôn tắm rửa xong lên giường, Nhạn Thanh đang ngủ say sưa.

Cậu ngủ rất an ổn, vẫn là tư thế lúc hắn rời đi.

Bạch Ngôn nhẹ nhàng nằm xuống giường. Mới vừa nằm xuống không lâu bỗng cảm thấy trong lòng có thêm một người.

Nhạn Thanh như đuổi theo nguồn nhiệt, không tự chủ nhích lại gần hắn. Cơ thể cậu rất lạnh, mà hắn lại rất nóng.

Hắn vươn tay ra, cẩn thận kéo cậu vào lòng, sau đó vì tư thế này mà ngẩn người thật lâu.

Bạch Ngôn xoa xoa đầu mày, cười khổ trong bóng đêm.

Sau đó hắn thật cẩn thận, hơi run rẩy mà lại thành kính cúi đầu hôn lên mái tóc của Nhạn Thanh, như là hơi dùng sức thì người trong lòng sẽ bị nghiền nát.

Nửa đời trước của em quá bấp bênh, cầu mong quãng đời còn lại sẽ an lành hạnh phúc.

Trong giấc mơ của Bạch Ngôn, người nọ dưới đáy vực sâu cười hung ác: “Nó sẽ không trưởng thành nữa, cơ thể nó đã chết rồi.”

“Vĩnh viễn là dáng vẻ niên thiếu, ngươi xem, nó thật đẹp.”