Chương 26

140.

Loại cổ độc nhất trên đời, không gì bằng tình ái thế gian.

Một giây trước, cơ thể Nhạn Thanh còn đang bị giày vò trong băng lạnh, ngay một giây sau đã như bị ném lên chảo nóng. Nơi nào đó trên cơ thể bắt đầu đau đớn kịch liệt, từ đó lan tràn ra cả người.

Giữa hai lông mày của Nhạn Thanh hiện lên một thánh ấn thuần khiết, Bạch Ngôn chưa kịp nhìn rõ thì bỗng có hoa văn màu đen hình dạng phức tạp bắt đầu điên cuồng sinh sôi trên mặt Nhạn Thanh, như muốn đè ép hào quang của dấu ấn kia.

Lúc hai lực lượng kia đấu tranh thì cũng là lúc Nhạn Thanh đau đớn khủng khϊếp.

Cậu đang đấu tranh trong du͙© vọиɠ và đau đớn, một vài hình ảnh chưa từng thấy bỗng lóe lên trong đầu cậu.

Nhạn Thanh thấy, một yêu quái chết trước mặt cậu, bị một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn mà cậu mới thấy lần đầu gϊếŧ chết. Yêu quái kia chết không nhắm mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, thẳng nhìn qua cuộc đời giá rét.

Cậu thấy, trong căn phòng tối tăm, tứ chi của cậu bị một người cắt đứt, sau đó dùng sợi dây đỏ quỷ dị nối lại, nơi dây đỏ cùng máu thịt hợp lại sinh ra hoa văn màu đen khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu.

Người nọ thân mật vuốt đầu cậu nói: “Thanh Thanh thật đáng yêu, vậy mà cũng chưa từng khóc. Ta nói rồi, ngươi cứu một người, ta liền gϊếŧ mười người, sao lại không nghe lời như vậy chứ? Ngươi xem, bọn họ đều bị ngươi hại chết.” Ngọn nến lờ mờ được thắp sáng, một loạt ánh mắt của người chết được chiếu sáng rõ ràng, không có ngoại lệ, tất cả đều căm ghét nhìn cậu.

Không… Không phải ta.

Nhưng Nhạn Thanh không nhúc nhích được, những thi thể này đứng lại, từ từ đến gần cậu…

Đột nhiên, một tiếng hét vô cùng đau đớn thảm thiết vang lên.

“Nhạn Thanh!”

“Thanh Thanh!”

Bạch Ngôn ôm chặt Nhạn Thanh, nhìn cậu đau đớn hét lên, lòng hắn rối như tơ vò.

“Đừng sợ, anh ở đây.” Hắn vỗ về nhè nhẹ lên lưng cậu, liên tục truyền linh lực cho cậu. Qua một lúc lâu, Nhạn Thanh mới dần bình tĩnh lại, cậu hoảng hốt nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: “Bạch Ngôn?”

“Anh đây.”

Nhạn Thanh như một đứa trẻ tìm được người đáng tin cậy nhất, cậu trở tay ôm Bạch Ngôn thật chặt, dụi đầu vào l*иg ngực ấm áp của hắn.

Cậu không nhìn thấy, thế nên không biết hiện giờ gương mặt cậu đáng sợ thế nào, hoa văn màu đen dần dần lan xuống cánh tay, thậm chí đến cổ tay, rồi lan đến từng đầu ngón tay của cậu…

Nhạn Thanh sợ ngây người.

Những hoa văn này giống hết trong ác mộng của cậu…

“A a a a a a! Bỏ ra! Cút ra! Không được hiện lên người ta!” Rốt cuộc cậu không nhịn được gào khóc lớn tiếng, nước mắt trong suốt thấm ướt hàng mi dài, hiện rõ con người bàng hoàng không tin vào sự thật. Một màn đáng sợ kia… chẳng lẽ không phải là mơ.

Tâm trạng phập phồng kịch liệt cũng đau đớn trong cơ thể giày vò từng sợi thần kinh của Nhạn Thanh.

141.

“Rốt cuộc cậu ấy làm sao vậy?” Sơ Vân hỏi, y lo lắng đi tới đi lui quanh giường Nhạn Thanh.

Bạch Ngôn ngồi trên giường ôm chặt Nhạn Thanh, kiềm chế một tay cậu mới có thể để lang trung xem bệnh, nếu không ai đến gần là cậu tấn công người đó.

“Thần….” Người kia ấp úng một lúc lâu vẫn không nói được nguyên nhân, khiến Sơ Vân càng nóng nảy.

“Nói đi!”

Lang trung quỳ rạp xuống đất: “Mong Long Hậu thứ tội, hạ thần không xem thấy mạch của công tử này.”

“Không có mạch, đây chẳng phải là… Sao có thể?” Rõ ràng Nhạn Thanh đang sống sờ sờ trước mặt, biết khóc biết cười, sao có thể chứ?

Lúc này, Nhạn Thanh trên giường không chịu phối hợp nữa, cậu níu chặt áo Bạch Ngôn, gian nan ma sát: “Ưm… Đi ra ngoài… Bảo họ đi ra ngoài…”

Bạch Ngôn thở dài: “Mọi người ra ngoài đi…Tôi chăm sóc em ấy.”

“Nhưng mà…” Sơ Vân vội la lên, họ còn chưa làm rõ tại sao Nhạn Thanh biến thành như vậy, càng không biết khi nào mới có thể chữa hết. Quan trọng nhất là, Nhạn Thanh không có mạch.

“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Bạch Ngôn giơ một cánh tay của Nhạn Thanh lên, cánh tay gãy gập ra sau.

Tận mắt nhìn thấy cánh tay bị cong qua khuỷu tay, Sơ Vân rống lên: “Bạch Ngôn!”

Nhưng hắn vẫn không ngừng tay, cuối cùng còn bẻ ngược cánh tay ra ngoài rồi nói: “Cánh tay, thậm chí bàn tay, tất cả đều bị cắt…”

Hủy bỏ thuật che mắt vì không muốn Nhạn Thanh phát hiện, cuối cùng Sơ Vân nhìn thấy dấu vết đáng sợ trên cổ tay và cánh tay Nhạn Thanh, vết cắt dứt khoát, nhưng hoàn chỉnh vẽ thành một hình tròn.

“Sao lại như vậy… Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy?”

142.

Tất cả mọi người đi ra ngoài, Bạch Ngôn cũng không nói gì thêm. Đôi khi biết càng nhiều sẽ chết càng nhanh. Nhạn Thanh rất quan tâm đến Sơ Vân, hắn không hy vọng y gặp chuyện không may.

Mà với tính tình của Sơ Vân, nếu y biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thì dù liều mạng, y cũng sẽ đi đòi lại công bằng cho Nhạn Thanh.

Nếu vậy, Long Cung đang hạnh phúc này sẽ bị hủy.

Bạch Ngôn bày tầng tầng kết giới xung quanh, bảo đảm không ai có thể xông vào rồi mới đi về phía giường Nhạn Thanh.

Thật ra hắn cũng không muốn ở chỗ này mà muốn trở lại hang động ngọt ngào của hai người, nhưng người nào đó đã đợi không kịp.

Từng lớp áo lớp quần mới mặc vào người không bao lâu lại được cởi ra rơi xuống đất, Nhạn Thanh vội nhìn hắn, trong mắt đầy hơi nước.

Cậu vẫn không biết bản thân bị làm sao, thế nhưng cậu biết, cậu vô cùng khát vọng người trước mặt này, muốn cùng người này làm chuyện thân mật nhất thế gian.

So với vừa rồi còn muốn sâu hơn, muốn khắc sâu người này vào tận xương tủy.

Nhạn Thanh chợt nhận ra cậu có suy nghĩ như vậy, cậu cả kinh: “Em… hình như…”

“Em phát tình sớm.” Bạch Ngôn nói.

Hơn nữa còn là bị ép phát tình sớm, thế nên Nhạn Thanh mới đau đớn như vậy.

Nếu không đúng lúc xử lý, cậu sẽ cứ như vậy đau đớn mà chết. Nếu là những yêu khác trong tộc ốc sên thì chỉ cần song tu là có thể bình yên vượt qua, nhưng Nhạn Thanh hiện tại còn yếu hơn cả con người.

Phát tình có nghĩa cơ thể họ sẽ trưởng thành và thành thục, mà thành thục có nghĩa họ có thể sinh con dưỡng cái.

Đời này xem như hắn đã dính vào tiểu ốc sên, để Hồ Thập Lục nối dõi tông đường đi.

143.

Nhạn Thanh bị ôm từ phía sau, l*иg ngực ấm áp khiến cậu hoảng hốt, áσ ɭóŧ trắng tinh bị vén lên.

Bàn tay kia hiểu rất rõ cơ thể cậu, chỗ nào tay hắn lướt qua là nơi đó nóng rực lên, vừa run rẩy vừa tê dại.

“Ưm… Đừng… Đừng sờ chỗ đó!” Bàn tay có vết chai trực tiếp vuốt ve nơi mẫn cảm trên ngực, khiến Nhạn Thanh khó chịu hưng phấn.

Cậu nằm dưới người hắn không ngừng giãy giụa, cuối cùng bị nâng cằm, đón nhận một nụ hôn triền miên.

Từng hơi thở lại bị đối phương cướp đoạt lần nữa, khóe mắt cậu ửng đỏ, tìиɧ ɖu͙© ùa đến không cách nào ngăn cản.

Bạch Ngôn xoay người cậu lại ôm thật chặt.





còn muốn tiếp tục bắt nạt em, em cho phép không?”

“Ừm…” Nhạn Thanh suy nghĩ một chút, nhưng đau đớn trên người làm cậu không thể tập trung, vì vậy chờ cậu hồi phục tinh thần, lại trông thấy Bạch Ngôn vẫn còn chờ cậu trả lời, Nhạn Thanh lấy lại chút tỉnh táo nói: “Sao nó còn chưa tiến vào?” Cậu đã quên chuyện bắt nạt hay không bắt nạt, chỉ thầm nghĩ muốn ăn luôn cái tên làm cậu phát thèm này.

Từ lúc đám người Sơ Vân vào phòng lúc nãy, thuật che mắt của Bạch Ngôn đã bắt đầu mất hiệu lực, thế là hoa văn màu đen lại xuất hiện trước mặt Nhạn Thanh lần nữa.

Cậu lên án Bạch Ngôn, cũng không rảnh để ý đến những hoa văn kinh tởm kia, đó là thứ thuộc về địa ngục.

Lúc trước Bạch Ngôn không kịp nhìn kỹ, nhưng giờ càng nhìn càng thấy không rõ. Chúng giống như dây mây mọc trên người cậu, làm thế nào cũng không thể xóa khỏi người Nhạn Thanh, chỉ có thể cưỡng chế chèn ép.

Bạch Ngôn niệm tâm pháp, hắn cảm nhận được sức lực trên người không ngừng biến mất, mà Nhạn Thanh thì lúc càng sung sướиɠ trong cử động nhịp nhàng này.

Phương pháp lô đỉnh, đây cũng là phương pháp nhanh chóng và duy nhất mà hắn nghĩ đến hôm nay.

Không ngờ có một ngày, Hồ tam điện hạ lại cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh cho một tiểu ốc sên.

Nói cũng buồn cười, nhưng hắn vẫn… hạnh phúc.

Thấy Thanh Thanh trong lòng sảng khoái, vẻ mặt đau đớn dần dần được vui sướиɠ thay thế, nghe cậu nhỏ giọng rêи ɾỉ…

Bạch Ngôn cúi người, chạm trán vào giữa hai lông mày cậu, dường như thánh ấn trắng bạch kia cũng cảm nhận được hắn. Cảm giác ấm áp nhè nhẹ vờn quanh, Bạch Ngôn truyền sức mạnh của hắn qua.

Hai cơ thể vận chuyển sức mạnh, khiến hắn nhanh chóng trở nên suy yếu. Nhưng hắn không tiếp cận sai, quả nhiên đây là thánh ấn.

Cơ thể Nhạn Thanh lại làm hắn hiếu kỳ thêm một chút.

Năng lực của thánh ấn điên cuồng chèn ép hoa văn màu đen kia rồi cắn nuốt chúng, dù không hoàn toàn tiêu diệt nhưng cũng khiến chúng thành thật thối lui, không dám tiếp tục giương nanh múa vuốt xâm chiếm cơ thể Nhạn Thanh.



144.

Sự thật chứng minh, sự lo lắng của hắn vô cùng có lý.

Với tư cách là “cường công” đầu tiên trong lịch sự bị “nhược thụ” ép cho choáng váng…

Hơn nữa hắn còn là hồ ly tinh…

Bạch Ngôn bày tỏ hắn bị mất mặt!

Vô cùng mất mặt!

Mà tiểu ốc sên lại nghĩ, có phải cậu hơi dâʍ đãиɠ không?

Nhất là thời kỳ phát tình còn chưa kết thúc, cậu phát hiện Bạch Ngôn lén uống thuốc bổ thận, suy nghĩ này xông lên đến đỉnh núi.

Ốc sên… Có phải cậu hơi dục cầu bất mãn?

145.

Cho đến khi kỳ phát tình hoàn toàn kết thúc, Nhạn Thanh vui sướиɠ hoạt bát, chỗ nào cũng tốt, chỉ có thắt lưng là hơi đau nhức…

Còn Bạch Ngôn thì hai mắt thâm quầng và hõm sâu, cơ thể rắn rỏi gầy đi một vòng, giống như bị hồ ly tinh hút khô tinh khí vậy. Nhưng chính bản thân hắn mới là hồ ly tinh, quả thật không nhìn nổi.

Bạch Ngôn gửi tin nhắn bảo Hồ Thập Lục đến đón hai người về nhân giới, lúc đó Hồ Thập Lục không tin, với bản lĩnh của anh trai, còn cần hắn hộ tống sao, giỡn à?

Kết quả, khi tận mắt nhìn thấy Bạch Ngôn, Hồ Thập Lục suýt quỳ xuống!

Lẽ nào hắn đoán sau, giữa anh trai và chị dâu, anh trai mới là người bị đè?!

Bạch Ngôn kể qua loa cho Hồ Thập Lục nghe, sau đó dường như không chịu được nữa, hắn lập tức biến về nguyên hình, lông mềm trắng muốt nằm trên cổ Nhạn Thanh, hiện tại hắn cần nhanh chóng tĩnh dưỡng!

Thấy tình huống của anh trai, Hồ Thập Lục không khỏi thầm nghĩ, không ngờ chị dâu yếu đuối như vậy mà lại làm được ác như thế…

Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Nhưng trên đường hộ tống chị dâu về nhân gian, chị dâu cứ luôn xoa thắt lưng, đây là tình huống gì?

Còn nữa, sao trên người chị dâu lại có sóng linh lực quen thuộc của anh trai hắn?

Hồ Thập Lục có cả trăm câu hỏi không được giải đáp, rốt cuộc hắn nhịn không được mà hỏi…

146.

“Lô… lô đỉnh?!” Hồ Thập Lục vừa nghe đáp án liền giật mình lắp bắp. Anh trai tâm cao khí ngạo coi thường cả vương vị lại cam nguyện làm lô đỉnh cho người khác?!

“Ừm…” Nhạn Thanh vuốt bộ lông mềm mại trên cổ, cậu rất chột dạ, thầm nghĩ khi về nhất định phải bồi bổ cho Bạch Ngôn thật tốt!

Nhạn Thanh khiêm tốn hỏi, đồng thời muốn thay đổi tình hình: “Cậu có biết làm cách nào giúp Bạch Ngôn nhanh chóng hồi phục không?”

Cái này thì Hồ Thập Lục sẽ nói!

“Song tu!”

Nhạn Thanh: “…”