Chương 6

Hạ Lam cầm đũa lên, nhìn cô, “đó là cái gì?”

“Bánh bao bột.”

Hạ Lam nở nụ cười, không nói nữa, mà cúi đầu nghiêm túc ăn thứ đó.

Tống Tư Âm rời khỏi thư phòng, ngồi ở bàn ăn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn một phần mì.

Có chút nguội, đóng thành tảng một chút, ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng mà còn không đến nỗi khó ăn.

Cô vừa ăn mì, vừa lướt điện thoại, xem diễn đàn ở trường học.

Không biết qua bao lâu, mì trong bát của cô sắp ăn hết.

“Em ăn phần mì kia sao?”

Đột nhiên phía sau chuyền tới một thanh âm, dọa đến Tống Tư Âm giật mình, vội vã quay đầu, thì nhìn thấy Hạ Lam bưng bát, đứng cách cô hai bước, ánh mắt đang phức tạp mà nhìn cô.

“Ừ, sao vậy?”

“Chị tưởng em sẽ đổ đi, làm lại.”

Tống Tư Âm nhếch miệng cười, “cũng không bẩn cũng không hỏng, làm sao phải bỏ? nhưng mà, em đang ở nhà chị, thức ăn cho chị nhất định phải làm mới, ăn cái này rồi, cũng không lãng phí.”

Hạ Lam đi đến đối diện cô rồi ngồi xuống, , nhìn cô, nói: “em không giống với sinh viên mỹ thuật chị đã từng gặp.”

“Tỷ tỷ, chị gặp qua rất nhiều sinh viên mỹ thuật? chịkhông phải là pháp y sao? Chẳng lẽ… chị tìm người để vẽ thi thể?”

“Không phải.”

Tống Tư Âm thở phào một hơi, sợ chết nàng rồi.

“Em rất sợ thi thể sao?”

“Sợ a.”

Hạ Lam đứng dậy, hai tay đặt trên bàn, thần thể hướng về cô.

Đây là bữa ăn cho hai người, không nhiều, Tống Tư Âm ngẩng đầu lên, cùng đối phương có khoảng cách với nhau thành vài cm.

“Ăn sáng rồi, thì đến giúp chị sắp xếp tài liệu.”

Tống Tư Âm vẻ mặt không hiểu, “tài liệu?”

“Ừ, em làm cơm chỉ tạm được, chị hoài nghi em cố tình gạt chị là em biết nấu cơm, để được ở lại chỗ chị, bây giờ muốn ở lại đây, em phải làm thêm việc.”

Nói xong, không đợi cô đáp lời, đã đứng dậy đi hướng thư phòng.

1 phút sau.

Tống Tư Âm đứng mạnh dậy, nhìn chằm chằm bát mì trên bàn bị ăn sạch, nước mì cũng chưa đầy 1/3 bát, “tạm được, chị suýt nữa ngay cả nước mì cũng uống hết rồi?!”

Ở trong lòng mà mặc niệm, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Mặc niệm ba lần phát hiện vô dụng, cô lại đổi thành việc tìm chị dâu cho anh trai là vì cải thiện gen của Tống gia.

Cuối cùng mở điện thoại lên, nhìn đến hạn mức của thẻ gia đình, Tống Tư Âm bình tĩnh lại.

Cô đứng dậy cầm hai cái bát vào phòng bếp.

Thu dọn xong phòng bếp, cô đi tới thư phòng.

“sắp xếp thì sắp xếp, nhưng em là sinh viên mỹ thuật, dùng tiếng phổ thông mà nói, em cũng coi là một nửa nghệ thuật gia, cuộc sống của nghệ thuật gia đều là lộn xộn, hai chữ sắp xếp này, ở thế giới của em thì rất là khan hiếm, em không bảo đảm có thể làm tốt đâu!”

“Vậy thì làm phiền nghệ thuật gia đem đống tài liệu ở góc tường kia theo ngày tháng mà sắp xếp lại với nhau, sau đó đem bức tranh vẽ chân dung ra ngoài.”

Tống Tư Âm:…

“A!”

Tài liệu trong tay trực tiếp bị vứt ra ngoài, danh mục kiểm tra, báo cáo, ảnh, rơi một chỗ.

Hạ Lam nhíu mày, “em làm cái gì vậy?”

“Thi…thi thể…bị cưa ra rồi…”

Hạ Lam đứng dậy, đi qua nhặt bức ảnh lên, đây là tài liệu về một vụ án bị phân xác, cô nhớ là tất cả bức ảnh đãm máu đều gio nộp rồi, sao lại còn có một bức ảnh phân xác?

Đem tài liệu nhặt lên, sau đó kẹp lại vào trong cái kẹp.

Cô quay đầu nhìn Tống Tư Âm, ánh mắt bình tĩnh mà nói: “những tài liệu này, là dấu vết cuối cùng của những người bị hại lưu lại ở trên thế giới này, là con đường giải oan cuối cùng của bọn họ, có gì mà phải sợ?”

Chị không sợ, là vì chị ngày nào cũng tiếp xúc với thi thể, chị không thể dùng tiêu chuẩn của chị để yêu cầu em!”

Tống Tư Âm nổi giận, cô một phen đẩy Hạ Lam ra, đứng dậy chạy ra bên ngoài!

Mở ra cửa chính, bên ngoài là tời giấy niêm phong màu trắng, làm cho sự phẫn nộ dưới đáy lòng và sợ hãi trong nháy mắt, làm cho toàn bộ hóa thành ủy khuất.

Cô muốn về nhà, cô không muốn bị nhốt ở đây!

Cái mũi đau xót, cô ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào nhỏ giọng.

Cô mới 20 tuổi, sinh viên năm bốn, vốn phải là cùng các bạn học ở trường học nhàn rỗi vô sự, chọn chủ đề tốt nghiệp, tìm công việc, yêu đương.

Dù sao cũng không phải là ở đây sắp xếp ảnh người chết.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

Phía sau truyền đến thanh âm bất đắc dĩ.

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, không lên tiếng.

“Không phải là chị muốn nhốt em ở đây, là do em tối hôm đó uống say, ôm chị không buông tay, cứ luôn goi ‘tỷ tỷ chị thật xinh đẹp’, ‘tỷ tỷ, em rất thích chị’, ‘tỷ tỷ thơm quá’…”

Hạ Lam nói một câu, mặt Tống Tư Âm liền đỏ một phần.

“Em còn nói muốn hôn chị.”

Cô rột cục cũng không nhin được, quay đầu phản bác, “em không bao giờ có chuyện uống say hôn người lạ!”

Hạ Lam nhìn cô, đôi mắt đỏ đỏ, còn có nước mắt, càng nhìn càn giống chú chó nhỏ.

Cô đi tới, ngồi xuống trước mặt Tống Tư Âm, cười rồi hỏi: “em không phải nói là lần đầu tiên em uống rượu, vậy làm sao mà em biết được khi em uống say sẽ không hôn người lạ?”

“Khẳng định sẽ không!”

Tống Tư Âm đứng dậy, hít sâu một hơi, cảm xúc vừa rồi đã bình phục trở lại, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Lam, từng từ một: “tiểu thư Hạ, chị cho em ở nhờ, là em nợ chị một phần ân tình, nhưng chúng ta là bình đẳng, em cần cùng chị nói chuyện một chút.”

Hạ Lam nhìn cô, ánh mắt cũng trở lên nghiêm túc, “em muốn nói gì?”

“Chị cho em ở nhờ, em nấu cơm làm việc nhà cho chị, chúng ta đã hòa nhau rồi, chị không thể lại yêu cầu em giúp chị chuyện khác, em bằng lòng giúp chị, đó là em có lòng tốt, em không bằng lòng giúp chị, chị cũng không thể dồn ép em!”

Đúng, nên sớm thương lượng như vậy!

Đều là nữ sinh thời đại mới có học vấn cao, cô tin tưởng Hạ Lam thân là pháp y nên là một người nói đạo lý.

Nghĩ đến vừa rồi bản thân ngồi xổm trên mặt đất khóc nhè, Tống Tư Âm liền cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cô chính là Tống Tư Âm!

Thế mà lại bị tức đến khóc?

Quá mất mặt rồi, chuyện này tuyệt đối không thể có người thứ ba biết.

Hạ Lam cười, “em cảm thấy là em nói rất đúng.”