Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Biết rồi ạ. Chị ơi, em không nên làm như vậy.”

Bộ dạng ấm ức, tủi thân đó chẳng những không làm Hạ Lam đau lòng, ngược lại, có làm cô xác định một việc rất rõ ràng.

Tống Tư Âm thích cô. Hoặc, có lẽ, ít nhất đối phương có hảo hảo với cô rất lớn.

Chỉ là trong lòng Tống Tư Âm vẫn chưa chịu tiếp thu.

Có thể là bởi chuyện hái người phụ nữ yêu nhau đối với nhóc con này quá mức xa lạ.

Dường như nghĩ thêm ý gì đó, đôi mắt Hạ Lam dần tối tăm chẳng rõ.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc mái lộn xộn của đối phương.

Thực xin lỗi, bạn nhỏ à.

Có lẽ tôi phải đối xử với em ‘tàn nhẫn’ một chút...

Ngay lập tức Hạ Lam đã có quyết định.

Vốn dĩ cô muốn buông tay, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa, chỉ cần làm cho Tống Tư Âm nhận ra tình cảm của bản thân cho cô...

Dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, Tống Tư Âm bất chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Lam, trong con ngươi ngập tràn mong đợi.

“Kia... chị ơi, tối nay chị còn rời đi không?”

Còn rời đi không?

Nội tâm Hạ Lam hơi do dự một chút song bởi vì nhìn thấy ánh mắt chăm chú đầy mong đợi của Tống Tư Âm đành gật gật đầu.

“Ừm, lát nữa sau khi em ngủ tôi liền phải trở về Cục cảnh sát xử lí công việc.”

“Dạ... em biết rồi.” Đến đây, tâm tình Tống Tư Âm càng thêm mất mát.

Cô gục đầu xuống, cả người cuộn tròn thành một đoàn rút hết trong chăn cực kì giống một chú cún nhỏ bị người khác bỏ rơi.

Thấy cảnh này, Hạ Lam không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng cầm tệp tài liệu mang theo từ Cục cảnh sát đến tùy tay lật ra xem.

Tiếng lật giấy ‘sàn sạt’ vang lên trong căng phòng rộng lớn, thực mau sau Tống Tư Âm lại lần nữa tiến vào giấc mộng đẹp.

Đến bây giờ, trong giấc mộng của Tống Tư Âm đã không còn cỗ thi thể quái dị song vẫ là không gian đen kịt.

Trong mảnh tối âm u đó cô cứ liên tục đi từng bước từng bước, chẳng tồn tại một tia sáng cũng chẳng có đích đến, cả người mờ mịt.

“Ôi! Có ai ở đây không?”

“Có thể kéo tôi ra ngoài hay không? Nơi này tối quá!”

Trong mơ, Tống Tư Âm cứ hò hét mãi.

Tình cảnh trong mơ đối chiếu lên hiện thực, thực tế cô đang nằm giãy dụa trên giường, tay chân run rẩy trong miệng nỉ non liên tục.

“Đưa tôi ra ngoài... đưa tôi ra ngoài đi...”

Toàn bộ căn phòng đều là âm thanh nức nở lẩm bẩm của Tống Tư Âm.

Hạ Lam bị điều đó hấp dẫn sự chú ý.

Cô nhịn không được nhíu chặt mày, nhẹ nhàng kêu người kia.

“Tống Tư Âm, Tống Tư Âm?”

“Lại gặp ác mộng nữa sao?”

Tuy nhiên lần này Tống Tư Âm không chìm sâu vào trong mơ, chỉ một chút tiếng gọi của Hạ Lam đã kéo cô ra khỏi giấc mơ.

Giây phút vừa mở mắt dậy, nhìn thấy bóng dáng Hạ Lam cuối cùng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng nữa.

‘Đùng’ một tiếng, cô chui tọt vào l*иg ngực đối phương.

Đúng vậy, Tống Tư Âm gắt gao ôm chặt lấy Hạ Lam, đầu mũi được bao phủ hoàn toàn bởi mùi hương thanh thanh, cô khó nén xúc cảm hết sức ngửi ngửi.

Trái tim đập loạn xạ rốt cuộc cũng chịu bình tĩnh lại.

Mắt thấy cảm xúc Tống Tư Âm đã dần dần bình thường, giọng nói lãnh đạm của Hạ Lam liền vang lên bên tai người kia.

“Ôm đủ chưa?”

“Ôm đủ rồi thì quay về chỗ cũ nghỉ ngơi đi, em ngủ sớm một chút tôi mới có thể mau chóng trở về Cục cảnh sát xử lí công việc.”

Nghe vậy, thân thể Tống Tư Âm đột nhiên run lên.

Bầu không khí khắp nơi lạnh dần đi.

Cô có chút mất mát xen lẫn khó tin tưởng mà ngẩng đầu, mấp mấy môi.

“Chị ơi, chị còn tức giận sao? Vì sao lại đối xử lới em lãnh đạm như thế?”

Hạ Lam chẳng trả lời, ngược lại rất có hứng thú mà nhướng mày, hỏi ngược lại: “Tôi thực sự có lãnh đạm à? Chẳng lẽ đây không phải khoảng cách nên có giữa hai người bạn bè bình thường hửm?”

‘Xoảng xoảng’, lời nói mà Hạ Lam vừa thốt ra chẳng khác nào xô nước lạnh đang hung hăng dội thẳng lên người Tống Tư Âm.

Tất cả tay chân cô lạnh ngắt, tựa như bị đẩy vào động băng.

Nhưng mà, hình như lời này cũng đúng...

Từ góc độ bạn bè mà nói, Hạ Lam bây giờ chịu ở lại bên cạnh bồi cô đã là tận tình tận nghĩa.

Bản thân cô không nên yêu cầu người ta nhiều như thế.

Ánh mắt trầm đi, Tống Tư Âm quay đầu sang hướng khác, cố gắng quật cường mở miệng.

“Chuyện là... nếu là bạn bè tốt thì sẽ ngủ chung với nhau nha! Em cùng Manh Manh lúc trước cũng ngủ như vậy, không vấn đề gì.”

Mặt Hạ Lam vẫn chẳng đổi sắc, ánh mắt thẳng thắng nhìn gương mặt đối phương.

“Quả thật không có vấn đề gì. Nhưng tôi không cần bạn tốt, chỉ cần bạn gái. Hơn nữa, nếu tôi với em làm ra mấy hành động thân mật kia, bạn gái tương lai của tôi có khả năng sẽ tức giận. Không phải sao?”

Bạn gái tương lai?

Trong đầu cô tức khắc hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xa lạ ngã nhào vào ngực Hạ Lam như chim nhỏ nép vào nơi an toàn.

Nội tâm lập tức cảm thấy chua xót.

Xác thực, nếu là cô nhìn thấy cảnh đó nhất định sẽ cảm thấy không vui.

“Dạ, em biết rồi.”

Mặt Tống Tư Âm khó nén tia ảm đạm, toàn thân như mất hồn mất vía ngã lại xuống vị trí cũ trên giường, nhìn qua giống như đang cố gắng tự thôi miên bản thân đi ngủ, thực tế là đang ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Cô, đột nhiên chẳng muốn đi ngủ nữa.

Chỉ cần cô ngủ rồi, Hạ Lam liền sẽ rời khỏi nơi này.

Thời gian cứ trôi cứ trôi, Tống Tư Âm vẫn nằm trên giường im lặng như cũ.

Thậm chí đôi mắt còn phiền không muốn chớp, ánh sáng bóng đèn rọi thẳng vào mắt khiến những giọt lệ tụ tập nơi hốc mắt.

Lát sau, hàng nước mắt nương theo khóe mi chậm rãi rơi xuống, thấm ướt mảnh gối.

Đôi mắt mang theo dư quang lướt qua bộ dạng thất thần kia, Hạ Lam cau mày, nhịn không được mở miệng.

“Em đây là không định đi ngủ à?”

Tống Tư Âm hơi hơi lắc lắc đầu, lại hơi hơi gật gật đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Lam có chút không hiểu cái gì.

Sau lúc lâu, Tống Tư Âm mới bất đắc dĩ mở miệng.

“Muốn ngủ nhưng cũng không hẳn là rất muốn ngủ. Sợ là sau khi ngủ, em sẽ lại gặp ác mộng mà lúc ấy chị đã trở về Cục, nơi này chỉ còn lại duy nhất một mình em...”

Khóe miệng giương lên nụ cười miễn cưỡng, Tống Tư Âm lại nói tiếp: “Có phải chỉ cần em kiên trì không ngủ, chị sẽ vẫn luôn ở đây không rời khỏi em không?”

Câu nói thình lình ấy khiến cơ thể Hạ Lam khẽ run nhẹ.

Nhìn gương mặt trắng bệch với đôi mắt phiến đỏ vẫn đành mềm lòng.

“Được rồi, ngủ đi.”

Nhàn nhạt trả lời xong, Hạ Lam tùy tay đặt folder sang một bên, bắt đầu điều chỉnh áo khoác với quần áo trong.

Tức khắc hai mắt Tống Tư Âm sáng ngời chưa từng có mong đợi nhìn hành động tiếp theo của đối phương.

Chẳng lẽ...

Đem trang phục không sạch sẽ cởi ra sau đó Hạ Lam mới nằm xuống giường, thuận tay đắp chăn lên cho Tống Tư Âm, nhàn nhạt mở miệng.

“Buổi tối hôm nay là tình huống đặc thù, nên tôi không rời đi, ở lại bồi em. Nhưng mà, em phải nhớ kỹ, chuyện này chỉ xảy ra tối nay thôi.”

Trên miệng Tống Tư Âm là nụ cười ngọt ngào vui sướиɠ.

Cô gật gật đầu thật mạnh.

“Dạ, chỉ cần là chị là được, chắc chắn sẽ không có gì sợ hãi nữa!”

Vèo một cái, Tống Tư Âm bỗng chốc chui thẳng vào ngực Hạ Lam, liên tục dùng đầu cọ cọ.

*

“Chị ơi, chị thật tốt.”

A, thở không được.

Nhưng mà... ấm áp quá đi.

Hiện tại Tống Tư Âm đang bị Hạ Lam giam trong l*иg ngực, giống như chú dê con nép vào đá, toàn thân chẳng thể động đậy.

Nguyên nhân là do Hạ Lam chủ trương phát huy ưu thế cao gầy, đem Tống Tư Âm ôm chặt vào lòng, cánh tay dùng lực xiết chặt, lấy thân thể hóa thành l*иg giam, khiến người kia chẳng thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Chưa hết đâu, bây giờ cơ thể hai người đang dán cực kì cực kì gần nhau, đến nỗi Tống Tư Âm có thể nghe thấu tiếng Hạ Lam hô hấp và cả tiếng tim mạnh mẽ vanh lên từng đợt.

Thình thịch!

-----Lời của Editor: Mình mới nhận làm tiếp bộ này, cho nên nếu xưng hô có chút thay đổi khác với bạn Editor trước đó thì xin mọi người thông cảm !!
« Chương TrướcChương Tiếp »