Không, không phải như vậy? Cô không cố ý khiến cho cô ấy thương tâm!
Vội vàng từ mặt đất đứng lên, Tống Tư Âm bối rối muốn giải thích chút gì đó.
Nhưng mà, cổ họng giống như bị miếng bông bịt vào vậy, như nghẹn ở cổ họng.
Rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, rồi lại không nói được bất kì cái gì......
Phịch một tiếng, Hạ Lam đóng chặt cửa phòng, tùy ý kệ Tống Tư Âm la lên như thế nào, đều thờ ơ.
“tỷ tỷ, đừng như vậy......”
Nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Hạ Lam, tim của Tống Tư Âm không khỏi ngừng đập.
Đôi mắt cô nhắm chặt, giống như một con dê con đứng đợi tại chỗ, giấy tiếp theo, mùi hương thơm ngát từ cơ thể của Hạ Lam, trong nháy mắt tràn ngập toàn xoang mũi của cô.
Mềm mại và bồng bềnh......
Đây chẳng lẽ chính là hôn lưỡi trong truyền thuyết sao?
Nhưng mà, mình thích không phải là nữ sinh a?
Tay chân lạnh toát, Tống Tư Âm như rơi xuống kẽ nứt của tảng băng, hàn ý xâm nhập toàn thân rét đến thấu xương.
Lướt một cái, Tống Tư Âm từ trong mộng bừng tỉnh, theo bản năng mà ngồi dậy, nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt, cả người buồn bã mất mát.
Mọi thứ phát sinh vào tối qua......
Giống như một giấc mộng.
Tựa hồ là vì xác mính suy nghĩ trong lòng của bản thân, sốt ruột vội vàng xuống giường, Tống Tư Âm hoang mang rối loạn mà chạy tới phòng của Hạ Lam.
Có một số chuyện, cô nhất định phải cùng Hạ Lam giải thích rõ ràng.
Cô thất sự không phải là cảm thấy ghê tởm cô ấy, cô ấy hiểu lầm rồi!
Nhưng mà, cái khoảnh khắc mà mở cửa phòng ra, cả người Tống Tư Âm đều ngây dại.
Cả căn phòng, không có một người.
Chưa từ bỏ ý định mà hướng về phía thư phòng, một gian lại một gian Tống Tư Âm ở trong phòng tìm kiếm.
Nhưng mà, nhà to như vậy, căn bản là không có bóng dáng của Hạ Lam.
Tống Tư Âm hồn bay phách lạc mà đi tới phóng khách, đặt mông ngồi xuống ghế dài, tâm loạn như ma, trong miệng nhẹ giọng nỉ non.
“đi đâu rồi? Sao lại không có ở đây chứ?”
“đúng rồi, điện thoại, nhanh gọi điện thoại cho tỷ tỷ!”
Đang định thò tay sờ điện thoại, tầm mắt nhìn vào bàn cơm trên bàn, Tống Tư Âm đột nhiên nhìn tới, bát cháo còn đang nóng hổi tỏa ra hơi nhiệt.
Dưới bát cháo còn đè một tờ giấy ghi chú.
Trên giấy viết rõ ràng mấy chữ tuấn tú tao nhã.
[ chị đi làm rồi, tự mình thu dọn đồ đạc về nhà, tạm biệt. ]
Tống Tư Âm lúc này mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, cuộc sống cách ly 14 ngày không dài không ngắn kia, đã kết thúc rồi.
Nhưng mà......cô còn chưa có cùng Hạ Lam giải thích rõ ràng......
Cứ như vậy rời đi sao?
Đang lúc Tống Tư Âm đắm chìm trong cảm xúc của mình, một tiếng chuông điện thoại dồn dập kêu lên, vang vọng trong không khí.
“alo, có chuyện gì sao?”
“Âm Âm ! ! hôm nay hết phong tỏa rồi, chiều phải về lớp đi học! Cậu nhanh về kí túc xá! Lớp của buổi chiều phải điểm danh đấy!”
Thanh âm sốt ruột của Điền Hiểu Manh từ điện thoại truyền tới, Tống Tư Âm bị dọa một cái giật mình, theo bản năng mà nhìn đồng hồ ở phòng khách.
Buổi chiều 2:00 có lớp, bây giờ đã 11 giờ rồi.
Cô còn phải thu dọn hành lý, còn phải đi về thu dọn kí túc xá.
Mí mắt hơi nhăn, Tống Tư Âm vội vàng đem cháo bỏ vào miệng, vội vã đi thu dọn hành lý.
Nửa tiếng sau, Tống Tư Âm rời khỏi đây, nơi mà cô chờ 14 ngày rồi.
“Tống Tư Âm! Tống Tư Âm đến chưa?”
Một thanh âm già nua vang vọng trong không khí, cả phòng học một mảnh yên tĩnh, giáo sư già trên bục giảng nhăn mày.
“Tống Tư Âm?”
“đến đến đến!”
Theo thanh âm rơi xuống, một thân ảnh vội vã chạy tới trong phòng học.
Người này chính là Tống Tư Âm, cô vừa rồi thiếu chút nữa là đến muộn rồi.
“lão sư, em đến rồi!”
Tống Tư Âm liên tục thở hổn hển, rốt cục ở trên lớp trước một giây cuối cùng tiếng chuông kêu lên, trong nháy mắt Tống Tư Âm bước vào phòng học, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, ánh mắt có chút quỷ dị.
Ngay cả giáo sư già cũng nhịn không được giơ cặp kính của bản thân lên, lạnh giọng nói: “người trẻ tuổi thích chơi là rất bình thường.”
“nhưng mà, không thể quên mất học tập và tiến bộ, làm chuyện gì, đều phải có tiết chế, nghe rõ chưa?”
Lời nói thình lình xảy ra, khiến Tống Tư Âm có chút bối rối.
Nhưng mà vì điểm danh của mình, Tống Tư Âm vẫn là giống con gà mổ thóc mà gật đầu.
“vâng, nghe rõ rồi, lão sư.”
“được, giờ đi về chỗ ngồi của em đi, chuẩn bị bất đầu lớp học.”
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm lấy sách giáo khoa ngồi xuống bên cạnh cô ấy, bắt đầu sắp xếp đồ.
Nhưng mà, Điền Hiểu Manh lúc này, không có sự nhiệt tình khi gặp mặt bạn lâu năm, ngược lại vẻ mặt quỷ dị mà nhìn chăm chú Tống Tư Âm.
“Âm Âm a......tối qua có phải cậu gặp chuyện gì không? Hay là nói, cậu yêu đương rồi?”
“cậu đang nói gì vậy a? Tớ sao có thể sẽ yêu đương chứ?”
Lần này Tống Tư Âm càng thêm sững sờ, “tớ là người như thế nào, cậu còn không biết sao? Ngay cả tay của nam sinh cũng chưa nắm qua, còn yêu đương?”
Điền Hiểu Manh không nói gì, chỉ là lặng im chỉ cổ của Tống Tư Âm.
Tống Tư Âm nheo mắt lại, tức khắc phát hiện mà hoảng sợ, cô tới quá mức vội vàng, quên mất thay áo cao cổ, để che đi vết cắn trên cổ.
Tống Tư Âm lúc này ở trong mắt người khác.
Nghiễm nhiên chính là một bộ vừa cùng đối tượng lăn lộn xong trên giường, bộ dáng vội vã chạy tới.
Thảo nào lúc nãy ánh mắt của giáo sư già nhìn cô kỳ quái như vậy!
Tống Tư Âm bây giờ hận không thể tìm một cái quần mà đội vào!
Giống như không nhận thấy được sự dị thường của Tống Tư Âm, Điền Hiểu Manh vươn tay, sờ lên cổ của Tống Tư Âm, thầm kín líu lưỡi.
“Âm Âm a, mặc dù chúng ta đều đã thành niên rồi, có chút sinh hoạt gì đó cũng là rất bình thường, nhưng là cũng không nên nặng miệng như vậy đi? Cậu xem xem cổ của cậu, đều cắn bị thương rồi, vết ô mai kiểu này, cũng sắp bầm tím rồi!”
Hai má hơi đỏ, đầu của Tống Tư Âm mơ hồ toát ra làn khói nhẹ, cô một phát che miệng Điền Hiểu Manh, cả người chôn trong bàn học.