Điều chỉnh tư thế mà bản thân thích.
Bên ngoài ánh nắng theo thời gian mà biến hóa, Tống Tư Âm vừa vẽ, vừa điều chỉnh tư thế của Hạ Lam.
Trong một tiếng này, Hạ Lam giống như một bé dê con nằm trên thớt, tùy ý để Tống Tư Âm đùa nghịch.
Thật là tội nghiệp!
Hình như cô chơi xong rồi.
Rốt cục, Tống Tư Âm đặt bút xuống, thở phào một hơi, nhìn bức tranh của bản thân, vừa lòng mà gật đầu.
“xong rồi.”
Giây tiếp theo, Hạ Lam như trút được gánh nặng.
Gần như là vội vã nhặt quần áo của bản thân ở dưới đất, rất nhanh, liền mặc quần áo xong.
Hành động như vậy, khiến Tống Tư Âm rất hoang mang.
“tỷ tỷ, sao vậy?”
“có phải là cảm lạnh rồi không? Thực xin lỗi, em vừa rồi mở rèm và cửa sổ ra.”
Cảm lạnh cái rắm!
Huyệt thái dương của Hạ Lam đang thình thịch, cô thật sự rất muốn giáo huấn cô ấy một chút, nhưng vẫn cứ vô cớ xuất binh, cô chỉ có thể gắng gượng đem sự tức giận này nuốt về trong bụng.
Dường như nghĩ tới gì đó, Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm thắc mắc, giống như là nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng hỏi.
“lần này vẽ được như thế nào?’
Tống Tư Âm tự tin đem bức tranh của mình đưa qua, trên mặt tràn đầy sự tự hào.
“tỷ tỷ yên tâm! Lần này hội họa cơ thể người, là một trong những tác phẩm vừa ý nhất của em! Tuyệt đối không khiến tỷ tỷ thất vọng!”
Khoảnh khắc mà nhìn thấy bức tranh kia, đồng tử của Hạ Lam đột ngột co rút mạnh.
Rõ ràng chỉ là bức tranh vẽ đen trắng bằng nét vẽ của bút chì, nhưng Hạ Lam vừa nhìn một cái liền có thể nhìn ra trạng thái nhân vật trong bức tranh, sắc mặt hơi đỏ, giữa các cử chỉ, đều tỏa ra mị lực của mình.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Hạ Lam đều có thể cảm nhận được sự xúc động trong nội tâm của mình.
Bức tranh này, thần rồi!
Đặc biệt là kết hợp với những hiệu ứng ánh sáng, Hạ Lam được vẽ lên, giờ phút này giống như đối mặt với tình nhân của mình vậy.
Bộ dáng thâm tình như vậy, thuần túy như vậy.
Ngay cả bản thân Hạ Lam cũng chưa từng thấy qua bộ dáng mình như vậy.
Quả nhiên là cô rơi vào rồi.
Cổ họng mấp máy một chút, sau một lúc lâu, Hạ Lam miệng chậm rái nói ra vài chữ, “vẽ rất đẹp.”
Được Hạ Lam tán thành, Tông Tư Âm vui đến sắp bay lên rồi, cả người khó nén kích động.
“em biết ngay là em vẽ tốt mà!”
“lúc em vẽ, là đặc biệt có cảm giác, xuống bút như thần, giống như có người ở phía sau dẫn dắt vậy! Lần này, điểm thực hành của em ở lớp, nhất định có thể đạt được điểm cao!”
Lời này vừa nói ra, Hạ Lam nhíu mày, tức khắc ánh mắt liền trở nên nguy hiểm.
Ý tứ gì vậy?
Tống Tư Âm thật sự dám lấy bức tranh này đi nộp bài tập?
Khi lời nói của Tống Tư Âm rơi xuống, lập tức không khí của hiện trường cứng ngắt lại.
Ánh mắt Hạ Lam hơi nheo lại, mang theo sự nguy hiểm nhìn Tống Tư Âm, “em......muốn đem cái này nộp lên làm bài tập?”
Cái cổ theo bản năng mà co rúm lại, Tống Tư Âm đã nhận ra nguy hiểm, lập tức thoát khỏi trạng thái não trên trước đó.
Nụ cười trên mặt cứng ngắt.
Vừa rồi cô rốt cuộc nói cái gì vậy trời?
Lại muốn đem cái này nộp bài tập?
Đây không phải là đang yên lành mà lại muốn ngứa đòn sao?
Khóe miệng hơi run rẩy, Tống Tư Âm nỗ lực mở miệng giải thích: “tỷ tỷ, chuyện này không phải như những gì mà chị tưởng tượng đâu.......”
“em vừa rồi chỉ là quá kích động, vô thức mà thốt ra khỏi miệng, cũng không phải là muốn lấy cái này đi nộp bài tập.”
Hạ Lam không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm Tống Tư Âm.
Cái ánh mắt kia đã nói rõ tất cả.
Em nghĩ chị tin em sao?
“em vẽ rất đẹp.’
Hạ Lam lại lần nữa quan sát bức tranh, dừng một chút, nói tiếp, “cái này liền thuộc về chị rồi, hi vọng sau này em có thể có tác phẩm càng tốt hơn.”
Lời nỳ vừa nói ra, trên mặt Tống Tư Âm tràn ngập khó có thể tin, cô theo bản năng muốn phản bác.
“đây là em vẽ!”
“em muốn giữ lại tự mình sưu tầm......”
Càng nói về sau, thanh âm của Tống Tư Âm càng nhỏ.
Giống như......bản thân sưu tầm tranh khỏa thân của người ta, nghe lên dường như có chút biếи ŧɦái?
Hạ Lam căn bản là không cho Tống Tư Âm có cơ hội phản kháng, cô cười như không cười, nhìn Tống Tư Âm.
“em vẽ là chị, chị không muốn bị em cất giữ, được không?”
“không.......thể, đi......”
“rõ ràng lần này người ta vẽ vừa lòng nhất......”
Tống Tư Âm căn bản là không dám phản bác, cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm.
Tống Tư Âm lúc này, cực kỳ giống một con đại cẩu tử ủy khuất, lén lút trốn ở góc góc phòng, chà xát tay.
Dường như nghĩ tới gì đó, Hạ Lam nhíu mày, lấy điện thoại của Tống Tư Âm, cô còn chưa phản ứng lại mà đã bị quét mặt mở khóa.
Hai tiếng xoạt xoạt, Hạ Lam lần nữa đem điện thoại trả lại cho Tống Tư Âm.
“cho em cất giữ đấy.”
Nói xong, Hạ Lam cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời khỏi phòng của Tống Tư Âm.
Cô........cô dùng máy ảnh điện thoại cất giữ lại?
Nhìn và bức ảnh trong album điện thoại của mình, cả người Tống Tư Âm ở trong gió hỗn độn.
Cô......vì sao có một ảo giác như kiểu bị người đùa giỡn?
Đợi Hạ Lam đi rồi, Tống Tư Âm nhịn không được thưởng thức bức họa mà vừa rồi mình vẽ.
Mở album điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, hai gò má của Tống Tư Âm không khỏi hơi nóng lên.
Cô......vẽ thật là kí©h thí©ɧ......
Hơn nữa......lúc nãy dường như bản thân vì vẽ tranh, hình như làm chuyện gì không đúng cho lắm?
May là Hạ Lam đem bức tranh kia đi rồi!
Không thì sau này cô cũng không có mặt mũi mà gặp Hạ La.
Trong lòng âm thầm vui mừng trong chốc lát, Tống Tư Âm ngồi trên giường, giống như nghĩ tới gì đó mà hung hăng mà vỗ vào hai má của mình.
A a a ! ! !
Sao cô lại quên mất Hạ Lam là les ?
Sao vừa rồi cô lại bị kích tướng mà quên mất, cô nhìn cơ thể trần trụi của Hạ Lam......