Cảm giác ấm áp phủ đầy toàn thân, xúc cảm mềm mại kia, làm cho thân thể Tống Tư Âm hơi cứng đờ.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp mà từ tính của Hạ Lam.
“không sao, tiếp xúc nhiều chút, em sẽ không căng thẳng nữa.”
Tống Tư Âm: ? cô càng căng thẳng rồi làm sao bây giờ!
Tống Tư Âm lúc này đang ngồi ngay ngắn, dựa vào trong l*иg ngực của Hạ Lam, khuôn mặt tràn ngập đỏ bừng, đỉnh đầu lại ẩn ẩn toát ra một làn khói nhẹ.
“tỷ......tỷ tỷ! Hai chúng ta như thế này, hình như không được tốt cho lắm?”
Khóe miệng giương lên một ý cười như không cười, Hạ Lam thản nhiên mở miệng.
“đây không phải là em nói với chị sao? Chị có em cũng có, từ trên cấu tạo sinh lý mà nói, chúng ta không có bất đồng bất kỳ cái gì hết, có cái gì không tốt chứ?”
Thoáng chốc, Tống Tư Âm nghẹn lời.
Quả nhiên, muốn dùng ma pháp đánh bại ma pháp.
Tống Tư Âm bây giờ, liền vì lời nói đã từng nói của mình mà hối hận không thôi.
Bùm bùm!
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ truyền đến tiếng tim đập nhanh của Tống Tư Âm, tốc độ này, dường như là chỉ tăng chứ không giảm.
Một hơi thở ấm nóng thổi vào vành tai của Tống Tư Âm, Hạ Lam ở bên tai của cô nhẹ giọng nói nhỏ.
“sao vậy? Làm sao mà trái tim càng đạp càng nhanh vậy?”
“chẳng nhẽ vẫn còn chưa quen sao?”
Đây đây đây, đây có thể quen được mới lạ? !
Vô số con Thảo Nê Mã đang gào thét trong tim, cả người Tống Tư Âm đều có chút hỗn độn rồi.
Phút chốc, một cảm giác mê muội xông thẳng vào tâm trí, Tống Tư Âm hai mắt biến thành màu đen, người thiếu chút nữa mà gục xuống.
Vẫn là Hạ Lam nhanh tay nhanh mắt, một phen đỡ Tống Tư Âm.
“sao vậy? ?”
Thanh âm thản nhiên vang vọng trong không khia, Tống Tư Âm có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, miệng nói không được tự nhiên.
“em vừa rồi.......quá căng thẳng, căng thẳng đến quên mất hít thở rồi......”
Cái cảm giác nghẹt thở quỷ dị kia, thiếu chút nữa làm cho Tống Tư Âm gục ngã tại đây.
Nghe vậy, Hạ Lam tức cười, cả người có chút dở khóc dở cười.
Từ lúc này bắt đầu đến khi kết thúc Hạ Lam một câu đều chưa nói, Tống Tư Âm lại xấu hổ đến mức này.
Cô vội vàng thoát khỏi từ trong ngực của Hạ Lam, tay chân luống cuống mà đem bản vẻ và chỗ ngồi cách xa giường.
“em......bây giờ em không căng thẳng nữa! Có thể bắt đầu vẽ tranh được rồi!”
Hạ Lam không có nói gì, chỉ là yên lặng nhìn chăm chú Tống Tư Âm.
Lập tức cái ánh mắt hoài nghi kia đã kích động đến ý chí chiến đấu của Tống Tư Âm.
“em thật sự có thể được! Chị tin tưởng em!”
Hung hăng mà vỗ hai cái trên mặt của mình, hai gò má của Tống Tư Âm hơi đỏ lên, hít sâu một hơi.
Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cố lên! Tống Tư Âm, mày có thể !
Đợi đến khi đôi mắt của Tống Tư Âm lần nữa mở ra, cả người bình tĩnh lại.
Cô nhặt lên bút vẽ trên mặt đất, bắt đầu phác họa trên giấy, xuống tay quyết đoán, mỗi một nét bút đều vẽ đến thỏa đáng.
Bộ dáng dứt khoát đối lập với lúc trước.
Sự biến hóa trong khoảng thời gian ngắn như vậy, làm cho Hạ Lam có chút ngây người.
Nhưng mà, rất nhanh cô đã khôi phục lại bình thường.
Tạo dáng tốt tư thế ở trên giường, lẳng lặng mà nằm ở đó, tùy ý Tống Tư Âm vẽ tranh.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, hơn một tiếng đã trôi qua.
Trong phòng truyền đến một tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
“xong rồi.”
“tỷ tỷ, chị xem em vẽ như thế nào?”
Có chút hứng thú mà nhận lấy bức tranh từ trong tay Tống Tư Âm, Hạ Lam bắt đầu tỉ mỉ quan sát.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí ở hiện trường đều không khỏi lạnh đi mấy độ.
Mơ hồ nhận thấy được gì đó, Tống Tư Âm có chút dè dặt mà ngẳng đầu lên, dò hỏi.
“tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?”
Khuôn mặt Hạ Lam phát lạnh, không nói gì nhiều, chỉ là tùy ý mà đem tờ giấy trả lại Tống Tư Âm.
“không có, vẽ rất đẹp.”
Chỉ thấy trên giấy phác họa một hình dáng tuyệt đẹp của nữ nhân, dáng người phác họa cũng rất tỉ mỉ, nhìn qua một cái, cũng không khỏi làm cho người ta cảm thán.
Đây là một cái đại mỹ nữ đang sống sờ sờ .
Đẹp đến không gì sánh bằng, nhưng cũng chỉ còn lại là đẹp.
Nữ nhân được phác họa trên giấy kia, đổi một khuôn mặt, có thể là bất cứ ai, Hạ Lam cũng được, Tống Tư Âm cũng có thể.
Trừ phi chỉ là một hành vi rập khuôn mà thôi.
Chỉ có kỹ xảo, không có bất kỳ cảm tình gì hết.
“được rồi, nếu mà em vẽ xong, vậy chị mặc quần áo vào.”
Thanh âm lạnh lùng vang vọng trong không khí, Hạ Lam nhân tiện nhặt lên quần áo ở mặt đất, trực tiếp bắt đầu mặc vào.
Bóng lưng kia, khiến cho Tống Tư Âm có chút kích động.
Cô nắm lấy cổ tay Hạ Lam, có chút sốt ruột mà mở miệng hỏi, “tỷ tỷ, bức tranh này có vấn đề sao?”
“có vấn đề gì em không biết sao?”
Lúc này Hạ Lam đã mặc vào được một nửa quần áo, nhặt lên bức phác họa kia, che mặt nữ nhân trong tranh.
“em nói xem như thế này, chị còn có thể nhìn được ra bản thân mình không?”
Lời nói của Hạ Lam nói xuống, tức khắc Tống Tư Âm á khẩu không trả lời được, cả người có chút tự biết xấu hổ.
Đúng vậy, cô vẽ rất không ổn.
Từ góc độ phác họa thân thể mà nói.
Khác với bức tranh chân dung thông thường, phác họa thân thể ngoài việc khôi phục lại hiện trạng thực tế của người mẫu cơ thể, còn phải thêm sự tự hiểu của họa sĩ.
Xoay quanh một cái chủ đề, nói lên nội tâm suy nghĩ của họa sĩ.
Đây cũng chính là mọi người hay nói, vạn người có vạn Hamlet trong lòng.
Tống Tư Âm hiện giờ, chỉ có thể nói là trên trình độ lớn nhất hoàn nguyên được dung mạo của Hạ Lam. Thậm chí còn không có nổi bật lên được ngủ quan và đặc điểm nhân vật.
Hoàn toàn chính là vẽ cho qua.
Hơi mím môi, Tống Tư Âm có chút áy náy mà cúi đầu.
“tỷ tỷ, thực xin lỗi......em không phải là cố ý đâu.”
Lạnh lùng mà liếc mắt Tống Tư Âm một cái, Hạ Lam vẫn như cũ là một bộ mặt không biểu tình.
“em không cần phải xin lỗi với chị, chị chỉ là hoàn thành chuyện mà đáp ứng với em, bây giờ em vẽ xong rồi, cũng không có gì để nói nữa.”