Chương 37: Chẳng Phải Buổi Tối Ngủ Trong Phòng Con Là Được Rồi Sao?

Doãn Dung và Tiêu Viễn Sơn ngồi ở phòng khách.

Phòng khách rất lớn được trang trí cầu kỳ, rất phù hợp với thân phận của vợ chồng Tiêu Viễn Sơn. Thiết kế kiểu Trung Quốc mới, nội thất đều là gỗ lim, sứ thanh hoa cùng với một số đồ thủ công mỹ nghệ và tranh sơn thủy.

Doãn Dung và Tiêu Viễn Sơn ngồi đối diện trên sô pha, không nói lời nào.

Trên mặt Doãn Dung tràn đầy sự xấu hổ, cô không biết nên dùng vẻ mặt gì để thể hiện tâm trạng lúc này, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không dám lộn xộn.

Một người dì đi ra từ phòng bếp, bưng một đĩa hoa quả đã cắt xong đặt lên bàn trà, khi thấy Doãn Dung thì nhiệt tình chào hỏi: "Đây là bạn gái của Tiểu Khải à, thật xinh đẹp ~ rất xứng đôi với Tiểu Khải ~"

Dì nhìn Doãn Dung khen, sau đó nhìn Tiêu Viễn Sơn: “Bí thư Tiêu, cơm chiều đã chuẩn bị xong, lúc nào bày lên bàn ạ?”

Tiêu Viễn Sơn nhìn thoáng qua tầng hai, khoát tay áo: “Không vội, dì Trần, dì làm xong cơm chiều rồi thì về trước đi.”

Dì Trần nghe xong cười tủm tỉm gật đầu rời đi, còn không quên quay đầu lại nhìn Doãn Dung một cái: “Chậc chậc, cô nhóc này đúng là rất xinh đẹp.”

Doãn Dung lúng túng cười, cũng không biết nói gì cho phải.

Một lát sau, Tiêu Khải và Lư Quân đi xuống từ tầng hai, Tiêu Khải làm như không có việc gì gọi Doãn Dung ăn cơm.

Cơm chiều rất phong phú, lần đầu tiên Tiêu Khải dẫn bạn gái về nhà, Lư Quân và dì Trần bận rộn cả buổi chiều, chuẩn bị một bàn lớn, còn đều là món Doãn Dung thích ăn, nhưng vì căng thẳng nên cô cũng không có khẩu vị gì, một bữa cơm ăn mà không biết mùi vị.

"Tiểu Doãn này, có phải cơm không hợp khẩu vị hay không, cháu thích ăn cái gì thì nói cho dì biết, lần sau tới dì bảo dì Trần làm." Lư Quân thấy Doãn Dung cứ cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, không nhịn được hỏi.

Doãn Dung nghe Lư Quân nói vậy liền vội vàng lắc đầu: “Không, không phải đâu dì, những món này đều rất ngon ạ."

“Cháu gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút." Lư Quân nháy mắt với Tiêu Khải, Tiêu Khải lập tức bóc hai con tôm cho Doãn Dung, rồi gắp cho cô một miếng thịt cua lớn.

Tay chân Doãn Dung hơi luống cuống, nhỏ tiếng nói một câu cảm ơn, vừa bỏ đồ ăn vào miệng, vừa không ngừng nhìn trộm Tiêu Khải.

"Mẹ, mẹ không nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào người khác như vậy. Mẹ cứ nhìn chằm chằm thì sao cô ấy ăn được." Tiêu Khải buồn bực nói.

Lư Quân trừng mắt nhìn Tiêu Khải một cái, ngượng ngùng nói: "Biết rồi! Mẹ chỉ cảm thấy Tiểu Doãn xinh đẹp như vậy, sao lại mù mắt nhìn trúng con.”

**

Cơm nước xong, bọn họ lại ngồi ở phòng khách.

Lư Quân đứng lên, không biết lấy ra một phong bao lì xì thật dày từ đâu: “Tiểu Doãn, lần đầu tiên cháu tới, đây là một chút lễ gặp mặt của dì và bố nó. Tiểu Khải lớn tuổi hơn cháu rất nhiều, nhưng còn rất trẻ con, nó có làm sai cái gì thì cháu cứ nói cho dì biết, dì sẽ trút giận thay cháu.”

"Dì, dì quá khách sáo rồi, cháu... cháu cảm thấy Tiêu Khải rất tốt, cháu không thể nhận tiền của dì đâu." Doãn Dung vội vàng từ chối nói.

Lư Quân kéo tay Doãn Dung: “Ai da, Tiểu Doãn, cháu đừng có khách sáo. Dì và chú cháu luôn muốn có một đứa con gái, nên cảm thấy rất thích khi nhìn thấy cháu. Theo dì thì con gái vẫn tốt hơn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không giống thằng nhóc thối tha này, từ nhỏ đã biết gây hoạ.”

Tiêu Viễn Sơn cười gật đầu, ý bảo Doãn Dung nhận lì xì.

Doãn Dung hơi ngượng ngùng nhìn Tiêu Khải, Tiêu Khải mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Doãn Dung, nhận lấy bao lì xì nhét vào tay Doãn Dung, cười hì hì nói: "Dung Dung, mẹ cho thì em nhận lấy đi. Vừa rồi mẹ mắng anh nửa ngày, chắc một nửa số tiền này là phí tổn thất tinh thần của anh đấy.”

Lư Quân trừng mắt với Tiêu Khải: “Thằng nhóc này! Con bớt nói nhảm cho mẹ! Mẹ mắng con khi nào chứ!"

Mọi người bật TV rồi trò chuyện.

Tiêu Viễn Sơn vẫn im lặng hỏi chút chuyện trường học Doãn Dung cùng với dự định học hành tương lai. Trong nhà đều học máy tính, nói về đề tài chuyên ngành, Doãn Dung cũng thoải mái một chút, cô không đề cập đến chuyện mình muốn đi Mỹ, chỉ nói mình tương đối hứng thú với lĩnh vực AI của hệ thống y tế, tương lai dự định sẽ tiếp tục đào sâu.

"Ừm, đất nước chúng ta thật sự có tiềm năng phát triển trong lĩnh vực này. Cháu mới năm nhất mà đã có dự định lâu dài, đúng là rất giỏi.” Tiêu Viễn Sơn gật đầu tán thưởng.

Mấy người lại trò chuyện một lúc, thời gian bất giác trôi qua, đồng hồ phòng khách đã chỉ vào mười giờ rưỡi.

Lư Quân nhìn đồng hồ rồi nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng không làm chậm trễ mấy người trẻ tuổi như hai đứa nữa. Tiểu Doãn, dì đã dọn dẹp phòng khách cho cháu rồi. Tiểu Khải, con đi vào trải giường đi.”

“Phiền như vậy làm gì, chẳng phải ngủ trong phòng con là được rồi sao?” Tiêu Khải vừa dứt lời, sắc mặt Lư Quân và Tiêu Viễn Sơn liền thay đổi, Doãn Dung cũng đỏ mặt cúi đầu, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui vào.

----

Hãy để cha mẹ Tiêu đến cho Dung Dung một chút ấm áp, cảm nhận gia đình tốt đẹp ~