Chương 34: Thật Sự Không Thể Làm Nữa!

Tiêu Khải ôm Doãn Dung ngồi trên sô pha, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.

"Sao em lại cho cô ta vào, lần sau đừng mở cửa nữa." Tiêu Khải ôm eo Doãn Dung, vùi đầu vào cổ cô.

"Cô ấy nói chuyện hai người yêu nhau." Doãn Dung rụt người ngồi trên đùi Tiêu Khải, chen vào trong ngực anh, ngón tay bất an vẽ lên ngực anh một cái.

Cả người Tiêu Khải liền trở nên căng thẳng: "Cô ta đã nói gì với em?"

“Em nói với cô ấy là em không muốn nghe." Doãn Dung ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ: "Em muốn anh kể cho em nghe.”

“Không có gì để kể. Chỉ là chuyện hơn mười năm trước, bọn anh cùng nhau đi Mỹ, bởi vì ở nước ngoài cảm thấy hơi cô đơn nên cũng yêu đương, nhưng tính cách không hợp, không bao lâu sau đã chia tay rồi. Sau đó cô ta tìm người khác, có lẽ là không hợp, lại quay đầu tìm anh. Cứ như vậy, tan rồi hợp, anh cảm thấy như vậy thật sự rất chán, không muốn loại tình cảm này tiêu hao thời gian của anh. Sau này đi thành phố khác, thay đổi phương thức liên lạc, cứ như vậy hoàn toàn tách ra.”

“Ừm, vậy à." Doãn Dung gật đầu.

"Còn em thì sao?" Tiêu Khải nhìn Doãn Dung trong ngực, đôi mắt của cô to tròn, lông mi dài giống như hai cái quạt nhỏ, tạo ra bóng râm lên mặt, chóp mũi đỏ bừng, dáng vẻ khiến người ta muốn cắn một cái.

"Em đã chia tay với bạn trai chưa? Sẽ không để anh đi làm kẻ thứ ba đấy chứ?"

“Ngày anh đưa em về, em đã nhắn tin cho anh ấy nói chia tay rồi." Doãn Dung rũ mắt xuống.

"Cậu ta không làm khó em chứ?" Tiêu Khải không biết chuyện này, thấy sắc mặt Doãn Dung không tốt lắm nên lo lắng hỏi.

Doãn Dung lắc đầu, Cao Viễn không làm khó cô, cũng không hỏi nguyên nhân đã đồng ý, nhưng Doãn Dung cảm thấy chắc chắn Lưu Lỵ Lỵ đã nói gì đó với Cao Viễn. Nhóm chat bạn cùng phòng rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, có lẽ là ở sau lưng bêu rếu cô ở các diễn đàn khác. Cả phòng ngủ chỉ có Từ Hân Nhược gọi cho cô vài lần, những người khác thì không liên lạc một lần nào với cô.

Cô không biết Tiêu Khải có thể thích cô đến khi nào, cô đã không quay về ký túc xá được nữa, cô muốn tích góp thêm chút tiền, sau khi Tiêu Khải muốn chia tay với cô thì cô sẽ tìm một căn nhà dọn ra ngoài ở một mình.

"Có chuyện buồn nhất định phải nói cho anh biết, đừng để ở trong lòng một mình." Tiêu Khải vuốt ve đuôi tóc Doãn Dung.

"Vâng." Doãn Dung nhẹ nhàng đáp lại.

"Có muốn anh bôi thuốc giúp em không?" Tiêu Khải nhìn túi nilon vừa vứt trên sô pha thì chợt nhớ tới việc chính.

"Không cần, em tự làm được." Gương mặt của Doãn Dung bởi vì một câu nói của Tiêu Khải mà trở nên đỏ bừng. Cô đứng lên, xách túi nilon bên cạnh đi vào phòng ngủ, cảm thấy túi hơi nặng, thuốc mỡ sao lại nặng như vậy, liền mở túi nilon ra, thấy bên trong hơn mười hộp bαo ©αo sυ, lập tức dừng lại rơi vào trầm tư...

Tiêu Khải đuổi theo ở phía sau, nhìn vẻ mặt Doãn Dung thay đổi nên nghiêm túc nói: " Tương lai còn dài mà.”

Con thỏ nhỏ biến thành mèo con giơ móng vuốt, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.

Anh bị dáng vẻ này chọc cho bật cười, kéo cánh tay cô đi vào trong phòng ngủ: "Nào, để anh bôi thuốc cho em.”

Lúc đầu Doãn Dung còn từ chối, nhưng thấy dáng vẻ Tiêu Khải không chịu bỏ qua thì đành nằm trên giường, lúc cởϊ qυầи ngủ còn không quên dặn dò: "Chỉ bôi thuốc, thật sự không thể làm nữa!"

“Ừm." Tiêu Khải đáp một tiếng.