"Ngoan, lấy ra giúp anh." Tiêu Khải kéo tay Doãn Dung đặt ở giữa háng mình.
Bàn tay của cô ấn vào một khối phồng lên, cách một miếng vải bông mỏng manh vẫn có thể cảm nhận được thứ kia đang nảy lên một cái.
Cô giống như bị cắn, sợ tới mức thu tay lại.
Tiêu Khải nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại không nhịn được ôm hôn cô. Vừa hôn vừa cởϊ áσ hoodie và áo ngực của cô ra, tiếp theo lại không để ý cô ngăn cản mà cởϊ qυầи của cô ra.
Thân thể hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ mặc qυầи ɭóŧ đứng trong phòng tắm, Doãn Dung lạnh đến rùng mình một cái, Tiêu Khải mở vòi sen ra, hai tay nâng mông cô lên, ôm cô đứng dưới vòi hoa sen.
"Dung Dung thật đáng yêu." Đôi môi của anh rơi trên cổ, lướt dọc theo cổ của cô và hôn lên đôi môi của cô. Doãn Dung biết Tiêu Khải sẽ không chịu thả mình ra ngoài, nên cũng mặc kệ cho Tiêu Khải làm.
"Dung Dung, há miệng." Anh nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Lần này Doãn Dung nghe lời nhắm mắt lại, mở miệng ra, Tiêu Khải liền ngậm lấy môi cô. Hương vị của cô rất ngọt ngào, Tiêu Khải liên tục nhấm nháp đến nghiện. Anh nhắm mắt lại, vừa vuốt ve mông mềm mại của cô vừa dùng dươиɠ ѵậŧ của mình nhẹ nhàng cọ vài cái vào giữa hai chân cô.
Doãn Dung bị hôn đến thở dồn dập, cả người không tự chủ mà vặn vẹo, nhưng vẫn không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Dung Dung, đừng như vậy, sẽ khó chịu đấy.” Tiêu Khải nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô, liếʍ giọt nước trên tai cô: "Ngoan, kêu ra nào." Giọng nói của Tiêu Khải trầm thấp, vô cùng thu hút.
Một bàn tay đi xuống dưới từ trên eo Doãn Dung, đến khi Doãn Dung cảm giác được bàn tay ấm áp ở đùi, cùng với ngón tay thô ráp mang theo vết chai của người đàn ông tìm đến nơi bí mật của cô, và tia lý trí cuối cùng cũng trào ra từ trong lòng.
"Tiêu Khải... Anh buông tha cho tôi đi. "Doãn Dung lấy lòng hôn lên môi Tiêu Khải: "Chỉ cần không phải cái kia, sao cũng được.”
Động tác của Tiêu Khải dừng lại, điều chỉnh vòi hoa sen nhỏ đi một chút.
Anh vốn cũng không muốn ở trong căn phòng rách nát này mà mơ hồ chiếm lấy cơ thể của Doãn Dung. Chỉ là do vừa rồi nhìn thấy cô và Cao Viễn video call nên mới tức giận dẫn cô vào phòng tắm dạy dỗ một chút, kết quả vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì tϊиɧ ŧяùиɠ lại lên não!
Doãn Dung vừa mới hôn nhẹ một cái đã khiến trong lòng Tiêu Khải vô cùng vui vẻ, nhưng thái độ này của cô lại làm cho Tiêu Khải hơi do dự.
Làm vậy là sao, cô đang lấy lùi làm tiến à?
Anh giả bộ tức giận, lạnh lùng hỏi: "Không làm với anh, vậy em muốn làm với ai, với bạn trai em à?"
Doãn Dung cúi đầu, khi Tiêu Khải nghiêm túc liền giống như thầy giáo trong trường, khí thế mạnh mẽ làm Doãn Dung sợ tới mức giống như một học sinh làm sai, dùng móng tay nắm lấy lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
"Không có."
"Chỉ có anh... Nhìn cơ thể của tôi, sờ tôi..." Doãn Dung lau khóe mắt, Tiêu Khải nhìn thấy vậy lại mềm lòng, ôm cô vào trong ngực.
"Đừng khóc, vốn dĩ cũng không muốn làm em." Tiêu Khải nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Doãn Dung, còn chưa an ủi được vài câu bàn tay rộng rãi đã bắt đầu sờ tới sờ lui trên người Doãn Dung, nắm lấy tay cô chạm vào dươиɠ ѵậŧ của mình.
"Dung Dung, sờ nó."
Gương mặt của Doãn Dung đỏ đến tận cổ, không giống lần trước, vừa vào ban đêm lại không bật đèn. Bây giờ cả phòng đều có ánh đèn chiếu sáng, côn ŧᏂịŧ màu xanh tím, gân xanh quấn quanh dưới ánh đèn vô cùng chói mắt, cô muốn bỏ qua cũng không được.
Cô vươn tay, dựa theo Tiêu Khải chỉ dạy lần trước, cầm côn ŧᏂịŧ thô to, nhẹ nhàng vuốt hai cái. Tiêu Khải lập tức thoải mái kêu lên, không phải kỹ thuật của Doãn Dung tốt mà hình ảnh Doãn Dung tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuốt dươиɠ ѵậŧ cũng đã đủ kí©h thí©ɧ Tiêu Khải rồi.