Chương 18. Anh Muốn Hai Chúng Ta Cùng Tắm!

Doãn Dung đã quen với sự mặt dày của Tiêu Khải, cô nắm chặt tay đánh vào lưng Tiêu Khải một cái, đỏ mặt mắng một câu: “Không biết xấu hổ.”

Điện thoại của Tiêu Khải đột nhiên rung lên, anh cúi đầu xem mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Anh xem tên người gọi, bảo Doãn Dung về trước, rồi đi đến chỗ đình nghỉ mát trong khu chung cư gọi điện thoại.

Doãn Dung quay về nhà một mình, Doãn Giai và Trần Đình Đình đang ở phòng khách, Doãn Giai nhìn Doãn Dung hừ một tiếng rồi quay đầu ra chỗ khác.

Trần Đình Đình nghe thấy vậy liền ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.

Doãn Dung quay về phòng ngủ nhìn điện thoại, Cao Viễn gửi đến vài tin nhắn, đều là hỏi cô cách ly thế nào rồi, bao giờ quay về trường. Cô lười trả lời tin nhắn, liền vứt điện thoại sang một bên.

Người vừa nãy liên tục gọi điện thoại cho Tiêu Khải là ai? Tại sao lại phải tránh cô ra chỗ khác nghe điện thoại, Là bạn gái sao…

Giờ này Doãn Dung mới phát hiện mình hiểu quá ít về Tiêu Khải, cô vẫn còn chưa phát hiện trong lòng có chút biến hóa,thì đã bị sự buồn bực và hoài nghi trong lòng dâng lên nhấn chìm.

Cô cảm thấy mình không đủ xinh đẹp, không bằng nữ sinh viện toán học gửi thư tình cho Tiêu Khải học kì trước. Gia cảnh còn tồi tệ hơn. Bố mẹ trọng nam khinh nữ, cô không nhận được bất kì sự giúp đỡ nào từ gia đình. Trừ việc còn trẻ, cô chẳng có ưu điểm gì. Doãn Dung cảm thấy Tiêu Khải đối tốt với mình chẳng qua là vì trong thời gian cách ly rất nhàm chán, vì vậy mới bị cơ thể trẻ trung này hấp dẫn.

Người như Tiêu Khải không phải là người cô nên nghĩ đến. Đóa hoa trên núi cao chỉ là lý tưởng, là giấc mộng, chỉ là sự đẹp đẽ hư vô chứ không thể làm no bụng.

Nghĩ đến đây, Doãn Dung chỉnh trang lại trang phục đầu tóc rồi gọi video call cho Cao Viễn, làm nũng nói chiều mai sẽ quay về trường.

Tiêu Khải ở đình nghỉ mát châm điếu thuốc, nghe người phụ nữ đầu bên kia điện thoại nói thao thao bất tuyệt.

Ngón tay kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng,Tiêu Khải hít một hơi cuối cùng rồi mới bất lực mở miệng: “Mẹ, con có bạn gái rồi.”

Lô Quân ở đầu bên kia ngây người, vừa nãy còn hận rèn sắt không thành thép, bây giờ giọng điệu đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vừa vui vẻ vừa hưng phấn: “Thật hay giả? Thằng nhóc thối con đừng có mà học mấy đứa con trai thuê một đứa bạn gái về để chọc tức mẹ. Cô bé bao nhiêu tuổi rồi, làm gì, bao giờ đưa về ra mắt mẹ, aiya, thật không ngờ còn có cô bé mắt mù nhìn trúng con!”

“Con không lừa mẹ, con với cô ấy giờ đang ở cùng một chỗ đây!”Tiêu Khải dập tắt thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh.

Tiêu Khải còn tiếp tục nói vài câu nữa, mãi đến lúc Lô Quân sắp phải đi họp mới cúp máy. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ tối.

Sau khi Tiêu Khải về nhà liền đến phòng vệ sinh ngoài hành lang súc miệng, sau đó mới đẩy cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng Doãn Dung đang hihihaha nói chuyện điện thoại với Cao Viễn.

Tiêu Khải ngây người tại chỗ, thân ảnh cao lớn đứng ngoài cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Dung trên giường.

Doãn Dung nghe thấy tiếng mở cửa, phát hiện Tiêu Khải đã về. Cô liền vội vàng tìm lý do, gấp gáp cúp điện thoại của Cao Viễn. Sau khi cúp máy, Tiêu Khải nhanh chóng hai ba bước tiến đến bên giường.

Doãn Dung không hiểu tại sao mình lại hơi chột dạ, vội vàng ngồi dậy trèo sang một bên giường, hai người cách cái giường.

“Anh…Anh muốn làm gì?”Doãn Dung căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi.

“Em nói xem..”Ánh mắt Tiêu Khải rơi trên người Doãn Dung, hận không thể lột sạch cô tại chỗ. Anh không ở đây một lúc đã bận gọi video cho tên bạn trai chết tiệt kia, cmn muốn để anh làm kẻ thứ ba?

“Tôi…tôi làm sao mà biết được anh đang phát điên cái gì?” Doãn Dung cầm quần áo bên cạnh che chắn trước người mình: “Tôi phải đi tắm rồi, anh muốn làm gì thì làm, đừng có làm phiền tôi!”

Tắm rửa?

Tiêu Khải nhướng mày, nhân lúc Doãn Dung không để ý nhảy qua giường, khom người bế Doãn Dung lên, vác cô lên vai.

“Bỏ tôi ra! Bỏ tôi xuống!”

Tiêu Khải phớt lờ tiếng kêu của Doãn Dung, vỗ lên mông cô một cái thật mạnh, đè thấp giọng nói: “Cùng nhau tắm.”