Chương 23

Sư Hòa sững sờ nhìn Mộ Tương hôn mê. Đến khi máu quanh cổ ướt đẫm áo, y mới đứng dậy và cầm chiếc khăn thấm giữa cổ một chốc.

Lúc buông khăn chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại, duỗi tay lau cần cổ vương máu, sau đó ngoái nhìn khuôn mặt tái nhợt và ốm yếu của Mộ Tương, như đang suy nghĩ điều gì đó.

——

Mộ Tương tỉnh dậy vào sáng sớm, cơ thể rất khoan khoái. Bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh vì trúng cổ đã được thay bằng kiện khác, chỉ có mùi gỉ sắt nồng nặc trong miệng nói cho hắn biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.

“Thượng Hỉ!”

“Có nô tài!” Thượng Hỉ vội vàng tiến vào, vui mừng ngạc nhiên, “Bệ hạ, ngài tỉnh rồi?”

Mộ Tương không để Thượng Hỉ nâng mà tự mình ngồi dậy dựa lên giường: “Quốc sư đâu?”

Thượng Hỉ quỳ sụp xuống, chống trán xuống đất: “Thỉnh bệ hạ thứ tội!”

Mộ Tương vô thức tưởng rằng Sư Hòa đã đi rồi, trái tim đập bình bịch, có cảm giác phẫn nộ lực bất tòng tâm.

Chẳng phải đã nói là bảy ngày sau à, sao có thể nhanh như vậy…

“Bệ hạ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh suốt mấy đêm, ngay cả Thân Ngự y cũng bó tay không biện pháp, nô tài bất đắc dĩ phải tới cung Vị Ương mời Quốc sư đại nhân đến xem bệnh cho ngài…”

Mộ Tương sửng sốt, chợt nhận ra căn bản không ai phát hiện chuyện buổi tối Sư Hòa tới Dưỡng Tâm Điện, cho nên trong mắt người ngoài, Sư Hòa vẫn đang ở trong cung Vị Ương.

“Đứng dậy đi.” Giọng điệu Mộ Tương khẽ buông lỏng, “Bây giờ Quốc sư ở đâu?”

“Bẩm bệ hạ, Quốc sư đại nhân đã về cung Vị Ương.” Không bị trách tội, Thượng Hỉ thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Tương vừa chuẩn bị xuống giường thì bỗng chốc kịp phản ứng: “Ngươi mới nói, Quốc sư đến vào đêm trước?”

“Bẩm bệ hạ, ngài đã hôn mê ba ngày.”

Mộ Tương hồi lâu không thể hoàn hồn, hắn thử nắm chặt tay lại, nhưng cơ thể cũng không có cảm giác khó chịu, ngược lại cảm thấy tràn đầy khí lực.

Hắn không biết nhiều về cổ, cổ trùng ngày ấy truyền từ cơ thể Nhất Kiến sang người hắn có thể làm hắn hôn mê ba ngày?

Mộ Tương không tin.

Có lẽ là bởi Sư Hòa nói phải rời khỏi, khiến lòng tin của hắn đối Sư Hòa hiện giờ giảm thấp vô cùng.

“Cùng cô đi cung Vị Ương một chuyến.”

“Dạ.”

Dọc đường đi, Mộ Tương hỏi rất nhiều về chuyện triều đình, Thượng Hỉ trả lời từng câu một.

Trong ba ngày Mộ Tương hôn mê cũng không có gì rung chuyển, Mộ Ngọc vẫn bị nhốt trong lao, Thường Thanh bị mang đi một phòng giam khác, ngày ngày rúc trong góc, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, ăn gì cũng chỉ một hai miếng rồi buông xuống.

“Nếu cậu ta muốn chết thế thì như cậu ta mong muốn.” Mộ Tương cười lạnh nói, “Đừng đưa cơm nữa.”

“Dạ.” Thượng Hỉ lên tiếng.

“Mấy hôm nay Thừa tướng đại nhân vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài. Giang đại nhân từng đi bái phỏng nhưng bị từ chối ngoài cửa.” Thượng Hỉ kể tiếp.

“Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.” Mộ Tương cười nhạo.

Nhưng đó là điều bình thường. Giang Thành bị bắt ở nhà dưỡng bệnh ba tháng, thậm chí không thể xuất hiện tại Quần Long Yến Hội sắp tới. Cái chức Thượng thư của ông ta sớm hay muộn sẽ bị người khác thay thế, lúc này muốn tìm viện binh cũng là lẽ thường, đáng tiếc Thừa tướng không chịu.

“Tiểu thư Ôn gia bị Ôn đại nhân nhốt trong phòng không cho ra cửa, Trần đại nhân xin nghỉ bệnh, hình như là vì bị Ôn đại nhân đánh một trận…”

Thượng Hỉ kể hết những chuyện xảy ra ba ngày nay, đều là việc nhỏ vụn vặt. Còn có vị tú tài tạm thời thay thế chức Thượng thư của Giang Thành vẫn chưa tiến cung diện thánh, đã nhiều ngày đều ở nhà trọ đắt nhất kinh thành, chỉ vòng quanh trong nhà trọ nhưng không ra khỏi cửa.

Mộ Tương hạ kiệu: “Thật ra y khá thông minh.”

Là nhân vật trung tâm của sự hỗn loạn, vị tú tài này không có bất luận phe phái gì, sợ là y còn chưa tới kinh thành đã có vô số người đi tìm y. Nếu muốn, y hoàn toàn có thể đi phủ ai đó làm khách, không đi tức là chứng tỏ lập trường —— không thành phe phái.

Mà ở nhà trọ phô trương nhất có thể bảo toàn an nguy, nếu có kẻ muốn hạ độc thủ cũng phải đắn đo vài phần.

“Truyền y tiến cung đi.”

“Dạ.” Thượng Hỉ cười đáp.

Thị vệ trông coi cung Vị Ương trông thấy bệ hạ tiến đến là hành lễ rồi vội vàng mở cửa cung.

“Ngươi chờ ở đây.”

“Dạ.”

Mộ Tương tiến vào một mình, tăng tốc sải bước đi vào trong điện chính.

Ngoài dự đoán, Sư Hòa không đang đọc sách hay viết chữ như hắn tưởng tượng, mà đang ngồi trước án thư, hơi dựa ra sau ghế và nhắm mắt lại.

Mộ Tương không biết có phải là y đang ngủ không, nhưng vẫn bất giác cất nhẹ bước, đi tới trước án thư và cầm lên một quyển sách đã mở ra hơn phân nửa.

Hắn thoáng nhìn đã nhận ra đây là thứ Sư Hòa đọc khi hắn đến cách đây vài ngày —— lại là một thoại bản.

Trong thoại bản ghi chép một ít chuyện dân gian thú vị và thần thoại truyền thuyết, thật giả nửa nọ nửa kia.

Còn chưa kịp đặt thoại bản xuống, Mộ Tương đã bắt gặp đôi đồng tử nhạt màu của Sư Hòa: “Ngươi…”

Chỉ trong khoảnh khắc, Mộ Tương cảm thấy, chẳng lẽ Sư Hòa đã trải qua quá nhiều năm trong cuộc sống thần tiên, sẽ khát khao khói lửa nhân gian trong thoại bản, cho nên mới muốn rời đi?

Nếu là như thế, hắn có thể từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cùng y ngắm cảnh núi sông.

Mộ Tương giật mình vì suy nghĩ trong lòng, đối diện với Sư Hòa rất lâu mà không nói một lời.

Cuối cùng là Sư Hòa mở miệng trước: “Điện hạ đến đây vì Trần công tử à?”

Mộ Tương sững lại, sực nhớ ra trên người Trần Khắc vẫn còn nhiều dược châm chưa được rút ra, tính thời gian thì hôm nay đã là ngày thứ tư.

Mộ Tương thất thần nhìn bờ môi mỏng hồng nhạt của Sư Hòa, nếu nghĩ như thế, cũng ước chừng còn khoảng ba ngày nữa là cách bảy ngày sau rời đi theo lời Sư Hòa.

“Điện hạ?”

Mộ Tương định thần lại, ừ một tiếng: “Nên rút châm của Trần Khắc rồi.”

Vì vậy, mục đích ban đầu của việc đến đây lập tức bị Mộ Tương vứt ra sau đầu. Hắn mang thỏ Kim Thần cùng Sư Hòa tới Đông Cung.



Trần Khắc vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đã tái nhợt hơn rất nhiều, nhưng thoạt trông không dọa người như trước đó, sắc mặt đỏ bừng kỳ lạ cũng đã tiêu tán.

Mộ Tương chú ý thấy lần này Sư Hòa không bảo hắn đừng tới gần nữa.

Thỏ Kim Thần nhảy từ trong lòng Mộ Tương xuống, hưng phấn kêu quanh Trần Khắc.

Khi Sư Hòa quay đầu lại, Mộ Tương mới phục hồi tinh thần: “Vẫn là châm nhỏ à?”

Sư Hòa ừ một tiếng, y cúi người thay đổi từng cây châm trên người Trần Khắc: “Hôm nay có vẻ điện hạ thường xuyên mất tập trung.”

Mộ Tương nói với ngữ khí lãnh đạm: “Có thể là do hôn mê quá lâu.”

Sư Hòa hơi khựng lại rồi nói: “Thân thể điện hạ còn còn chỗ nào khó chịu không?”

“Khỏe hay không khỏe, có liên quan gì tới Quốc sư đâu?” Mộ Tương lùi ra sau một chút, không thèm để ý quan niệm quân không ngồi chỗ của thần, tùy ý tìm một ghế dựa rồi ngồi xuống, u ám lạnh lùng chờ Sư Hòa hoàn thành công việc.

Sư Hòa không nói thêm gì nữa, sau một nén nhang, cuối cùng y đã thay xong.

Hương Hương dường như đã chờ mệt, chủ động nhảy vào lòng Mộ Tương, nhắm mắt lại nằm úp xuống.

Tới tới lui lui đã qua một buổi sáng. Trên đường trở về, Mộ Tương rốt cuộc chủ động nói một câu: “Quốc sư mấy ngày nay không nghỉ ngơi?”

Tuy Sư Hòa cất bước vững vàng như trước, nhưng Mộ Tương luôn cảm thấy sắc mặt y kém hơn mấy ngày trước rất nhiều, có một cảm giác có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, bắt không được, lưu không xong.

Sư Hòa còn chưa nói gì thì Thượng Hỉ đã cười ha hả nói: “Trong suốt mấy hôm bệ hạ hôn mê, Quốc sư đại nhân vẫn luôn đích thân chăm sóc ngài ở Dưỡng Tâm Điện.”

Mộ Tương kỳ quái nhìn Sư Hòa: “Đích thân chăm sóc?”

Thượng Hỉ thấp giọng nói: “Bệ hạ ngày nào cũng ho ra máu, buổi tối cũng vậy, Quốc sư đại nhân cũng không yên lòng rời đi.”

Mộ Tương: “…”

Ho ra máu là một tình trạng tương đối nghiêm trọng, sau khi bị trúng cổ vào hôm đó, Mộ Tương chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hoàn toàn vô lực, nhưng lại không cảm thấy đau đớn trong người, cũng không bao giờ muốn ho ra máu.

Tác dụng chậm lớn thế cơ à?

Mộ Tương vừa định mở miệng nghi ngờ, lại không ngờ Sư Hòa nói một câu theo sau Thượng Hỉ: “Điện hạ không có chuyện gì là tốt rồi.”

“…” Mộ Tương trừng mắt nhìn Thượng Hỉ, Thượng Hỉ sờ mũi không biết làm sao, những lời gã nói là thật.

Đi một hồi là đến cung Vị Ương, Mộ Tương nhìn bóng dáng Sư Hòa: “Nếu Quốc sư đại nhân có thể thành thật chút, chỉ cần không nghĩ tới chuyện rời khỏi Hoàng thành này, cái gì cũng có thể cho ngươi.”

Sư Hòa không đáp lời mà hỏi: “Bệ hạ có dùng bữa trưa ở cung Vị Ương không?”

Mộ Tương như đánh một quyền vào bông, tức giận không có chỗ trút.

Hắn lạnh mặt đi sau Sư Hòa, xách thỏ Kim Thần từ tay Thượng Hỉ ra: “Cô đến xem Nhất Kiến thế nào rồi.”

Sư Hòa phối hợp nói: “Ừm, tiện thể dùng bữa.”

Nhất Kiến ở tại điện phụ của cung Vị Ương, trông khí sắc không tồi. Nàng thấy Mộ Tương liền vội vàng hành lễ: “Bái kiến bệ hạ, bái kiến Quốc sư đại nhân.”

“Đứng lên đi.” Mộ Tương quan sát từ trên xuống dưới Nhất Kiến một lần, “Còn khó chịu không?”

“Có hơi choáng váng, nhưng không đáng ngại.” Nhất Kiến đáp đúng sự thật, “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”

Mộ Tương im lặng chốc lát, nói câu “Nghỉ ngơi thật tốt là được” rồi hỏi: “Ngươi tỉnh lại khi nào?”

Nhất Kiến sửng sốt, sau đó đáp: “Ngày ấy bệ hạ phân phó thuộc hạ tới tìm Quốc sư đại nhân, đêm đó vốn hôn mê bất tỉnh vì cổ trùng, nhưng Quốc sư đại nhân có y thuật cao siêu, thuộc hạ ngày hôm sau đã tỉnh rồi.”

Mộ Tương: “…”

Hắn nhìn về phía Sư Hòa đang ở thu dọn túi châm, càng cảm thấy việc mình hôn mê ba ngày rất có vấn đề, song không nắm được nguyên nhân cụ thể.

Hắn và Nhất Kiến trúng cùng loại cổ trùng, dù Nhất Kiến là nữ nhi nhưng thân thể tất nhiên tốt hơn hắn không ít. Tuy nhiên hôm nay Nhất Kiến vẫn cảm thấy choáng váng mà hắn lại không hề cảm giác gì, thậm chí cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Huống hồ tuy là cùng dạng cổ trùng, Nhất Kiến ngày hôm sau đã tỉnh.

Song Sư Hòa hiển nhiên sẽ không giải đáp nghi ngờ của hắn, hai người kết thúc bữa trưa mà không có một câu giao lưu nào.

Sau khi cung nữ lấy bát đĩa đi, Sư Hòa nói: “Bổn tọa còn có chút điện, điện hạ xin cứ tự nhiên, nếu mệt mỏi có thể lên giường nghỉ ngơi chốc lát.”

Mộ Tương cũng không rời đi, nhìn Sư Hòa lấy ra mấy bình sứ và ngồi trước án thư điều chế gì đó.

Bình hoa trước án thư đã thay bông dành dành mới, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Có lẽ do nhìn lâu, Mộ Tương thật đúng là chợp mắt phút chốc, chẳng qua giấc ngủ không quá an ổn.



L*иg nguc như lọt gió, Mộ Tương cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện tim mình trống rỗng, xung quanh đầm đìa máu, ướt sũng cả chiếc áo choàng sắc xanh đen.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn trên người trước mặt, lần này hắn thấy gương mặt của Sư Hòa rất rõ ràng.

Sư Hòa xưa nay yêu sạch sẽ mà giờ lại có đôi tay nhuộm máu đỏ, một tay cầm chiếc trâm xanh lá dính máu, còn tay kia nâng một trái tim nóng ấm đang đập yếu ớt.

Tại sao…

Hắn muốn hỏi, không chịu được ta đến thế sao… Nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Nỗi lòng ngập tràn bi thương không nói thành lời, quả thực khiến Mộ Tương nghẹn tỉnh rồi.

Hắn thẫn thờ nhìn Sư Hòa đang bận rộn bên cửa sổ nhưng sắc mặt nom còn kém hơn buổi trưa, đột ngột hỏi: “Quốc sư trải qua những ngày ngày đêm đêm này, có từng động sát tâm với cô không?”

Hắn nhanh chóng nhận được câu trả lời của Sư Hòa: “Chưa bao giờ.”