Chương 7: Trừng phạt

Sắc mặt bà ta lạnh nhạt, bà ta nghiêm giọng thúc giục: “Mời ngài lập tức quay lại phòng của tiên sinh.”

Không cần bà ta nhắc, Úc Nguyên đã cất bước về phía phòng tiên sinh, tiếp xúc thân mật với ba người này thật sự vượt quá khả năng tiếp thu của cậu, cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, cậu thà quay về đối mặt với Cố Thiệu Thừa còn hơn.

Tuy Cố Thiệu Thừa cũng rất đáng sợ, nhưng trong cốt truyện, cậu vẫn sống tốt đến cuối truyện, trên đường thực hiện ước mơ, bị xé hai bộ quần áo thì nhằm nhò gì?

Úc Nguyên tự cổ vũ bàn thân như vậy, nhưng khi đẩy cửa kính ra, trong lòng vẫn thấy lo sợ.

Không ngờ khi cậu đi đến cạnh giường, Cố Thiệu Thừa đã ngủ say, trên tủ đầu giường là đủ loại chai lọ, đều là các loại thuốc giảm đau và thuốc an thần loại mạnh.

*

Sáu giờ sáng, khi Úc Nguyên bị đồng hồ báo thức đánh thức, bên giường Cố Thiệu Thừa nằm đã trống không.

Vừa mở mắt đã phải đối mặt với một phòng toàn bảo mẫu, Úc Nguyên suýt nữa đăng xuất ngay tại chỗ, cơ thể nhợt nhạt rúc trong chăn, không phải họ đang ở nhà riêng của Cố Thiệu Thừa sao, chăm sóc Cố Thiệu Thừa cần nhiều người hầu đến vậy?!

Nữ quản gia lớn tuổi vẫn giữ vẻ mặt như cũ: “Phu nhân, đã đến giờ dâng hương, mời ngài nhanh chóng thay quần áo.”

Tuy Úc Nguyên nghe hiểu nhưng không thể lý giải nổi, ngày mùa đông thế này, mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa đi làm hẳn mà, bắt cậu dậy từ lúc sáu giờ sáng để dâng hương?

Úc Nguyên bị mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm đến tê dại, quay đầu nói: “Ra đi, đi ra ngoài chờ tôi.”

Chờ đến khi cậu đi theo nữ quản gia vào từ đường tại biệt thự nhà họ Cố, cậu mới muộn màng nhận ra, con đường theo đuổi ước mơ của cậu đầy chông gai, có thể còn nhấp nhô hơn cậu tưởng.

Cậu cung kính thắp hương cho tổ tiên nhà họ Cố, khi cậu muốn đứng lên, cây batoong của nữ quản gia gõ mạnh xuống đất, bà ta mở miệng, giọng điệu uy nghiêm: “Làm dâu trưởng thứ 27 nhà họ Cố, có một số việc tôi phải nói trước với ngài…”

Ngay sau đó, nữ quản gia dùng mặt lạnh kể về chiến tích vĩ đại của tổ tiên nhà họ Cố, cùng với lý do tại sao lời dạy “vinh quang của quân tử, sau năm đời sẽ tiêu tan” của nhà họ Cố vẫn được lưu truyền đến ngày nay, vân vân.

Sau khi nghe xong, Úc Nguyên chỉ muốn hét một câu: Giai cấp vô sản trên khắp thế giới đâu, tập hợp!

Là một gia tộc lớn tồn tại hơn 500 năm, gốc rễ nhà họ Cố và những chuyện bên trong thật sự vượt xa khả năng tưởng tượng của dân thường, nhưng Úc Nguyên nghĩ kĩ lại, cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Cố cuối cùng đều bị tên con rể là cha Cố nuốt sạch... Đây cũng là giả thiết thật sự tồn tại trong tiểu thuyết máu chó.

Nữ quản gia – mẹ Trương kể sơ qua về tình hình nhà họ Cố gia, Cố Thiệu Thừa thuộc dòng chính, là chi được kế thừa trực tiếp gia tộc khổng lồ, ông cụ Cố chỉ có một cô con gái duy nhất, Cố Thiệu Thừa cũng chính là cháu ngoại duy nhất của ông ta, nhưng vì cha Cố ở rể nhà họ Cố, nên Cố Thiệu Thừa là cháu đích tôn chính thức của dòng chính.

Mà mẹ Trương là nhũ mẫu của Cố đại tiểu thư, hiện tại đang phụ trách mọi việc trong nhà Cố Thiệu Thừa, mẹ Trương nói những lời này là muốn cho Úc Nguyên biết, bà ta không chỉ là nữ quản gia của nhà họ Cố mà gần như là bậc bề trên của Cố Thiệu Thừa, người được gả vào để xung hỉ như cậu phải ngoan ngoãn nghe lời.

Úc Nguyên quỳ trên đệm hương bồ, không nói một lời, đến khi mẹ Trương nhắc lại thái độ “bất kính” của cậu đêm qua với Cố Thiệu Thừa: “Phải trừng phạt, yêu cầu ngài quỳ ở đây tròn mười hai tiếng đồng hồ.”

Úc Nguyên: ???