Chương 4: Nước mắt

Sự sợ hãi bản năng khiến Úc Nguyên sững sờ, chỉ muốn chạy trốn. Khuôn mặt cậu ngày càng tái mét, tác dụng của thuốc còn sót lại khiến trái tim cậu đập mạnh hơn bình thường.

Sự khao khát sinh tồn của Úc Nguyên đã thấm vào từng lỗ chân lông. Không còn “bảo vệ” của kính cận và mái tóc dày, đôi mắt tròn và trong veo của cậu tràn đầy nỗi sợ hãi.

Nhìn thấy cậu muốn trốn thoát, Cố Thiệu Thừa không hề ngạc nhiên.

Mọi người xung quanh anh đều muốn trốn thoát, ngay cả mẹ ruột của anh cũng cố gắng bóp cổ anh… Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, Cố Thiệu Thừa nhếch mép cười nhạo.

Ngay sau đó, anh nắm chặt cổ tay Úc Nguyên kéo người ta về phía trước. Quả nhiên xương cổ tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay anh run lên, đối mặt với sự sợ hãi của cậu, còn phải thỏa hiệp…

Ngón cái của Cố Thiệu Thừa chậm rãi vuốt ve làn da mềm mại của Úc Nguyên, như thể đang tận hưởng sự run rẩy kinh hãi của người trước mặt, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:

“Sợ như vậy làm gì?”

Đương nhiên là muốn làm vợ góa thật tốt rồi!

Úc Nguyên không thể nói ra lý do này, cậu đành phải cúi đầu tiếp tục run, không run cũng không được, hai người đang tiếp xúc quá gần. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở nóng bỏng của Cố Thiệu Thừa, ngay cả mẹ nuôi - người thân thiết nhất với cậu cũng chưa từng kề sát cậu như vậy, thậm chí làm cậu nhớ đến lần bị ép xuống ruộng lúa cho đỉa ăn hồi tiểu học...

Cố Thiệu Thừa nhéo cằm cậu, ép cậu nâng người lên.

Đường nét khuôn mặt Úc Nguyên tinh xảo mềm mại, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, đôi mắt hạnh thường bị che giấu lại được phóng đại đến mức to nhất, dù cậu vui buồn giận hờn đều mang một loại cảm giác yếu ớt rất riêng biệt.

Ánh mắt Cố Thiệu Thừa như cứng lại, huyệt thái dương chợt bắt đầu đau, trong chốc lát, anh không có tâm trạng đe dọa người kia nữa, chán chường buông người kia ra.

Úc Nguyên đột nhiên lùi lại, không đợi cậu phản ứng tiếp, người đàn ông dã mở miệng lần nữa: “Bây giờ cậu muốn chạy vẫn kịp.”

Hơi thở của Cố Thiệu Thừa hơi dồn dập, chỉ nói đầy ẩn ý: “Cơ thể này của tôi không thể cho cậu điều gì...”

Úc Nguyên khựng lại, anh định đuổi mình đi sao?

Mặc dù khó có thể khống chế cảm giác sợ hãi khiến cậu khó chịu nhưng không nói được thành lời, Úc Nguyên vẫn kiên trì bảo vệ ước mơ như trước, cậu lắc đầu như trống bỏi, không được!

Dường như đã quen với mức độ sợ hãi này, hơn nữa tác dụng của thuốc vẫn chưa tan hết, một cú lắc mạnh khiến cậu mất thăng bằng, trời đất quay cuồng, cổ họng thấy rất xót, ngay sau đó, cả người Úc Nguyên lao thẳng vào lòng người đàn ông.

Cố Thiệu Thừa rũ mắt nhìn cái gáy trắng nõn được dâng tới tận cửa, lửa giận nơi đáy mắt bốc lên ngùn ngụt, vì anh đang là ma ốm nên cậu có thể hành động táo bạo như vậy?

“Roẹt ——” Vạt áo bị mở ra, xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai vuông vức lộ hẳn ra ngoài, dưới ánh đèn, làn da trắng ngần mềm mại như ngọc trai tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trong khoảnh khắc vạt áo bị mở ra, Úc Nguyên lập tức bị dọa sợ, thậm chí cảm giác ghê tởm trong dạ dày cũng bị cậu lờ đi, trong đầu đều là sự nghi ngờ, sao ma ốm chỉ còn thoi thóp lại có thể mạnh mẽ như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt thế này? Vậy cũng hợp lý sao!

Cố Thiệu Thừa lặng lẽ tận hưởng sự kinh ngạc của người kia, con ngươi đen nhanh cố ý di chuyển làn môi hồng xuống hai điểm hồng hồng trước ngực, anh hy vọng đối phương có thể thấy nguy hiểm mà chủ động rút lui, với những người muốn lợi dụng anh, sự trừng phạt lớn nhất là đuổi họ đi, không để đối phương nhận được lợi ích gì.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, một giọt nước trong suốt chợt xuất hiện trên mu bàn tay trắng muốt của Cố Thiệu Thừa.

Là nước mắt sao?