Chương 2: Thuốc mê

Như thể trúng xổ số, adrenaline của Úc Nguyên tăng vọt, cậu phấn khích đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất, nhưng đối mặt với vợ chồng nhà họ Vương, cậu tự nhiên thu liễm mọi cảm xúc vào thế giới nhỏ bé trong tâm trí mình, Úc Nguyên cúi đầu rất thấp.

Ông Vương bên cạnh nhìn thấy cậu lại cúi đầu im lặng, càng cảm thấy cậu là một kẻ vụng về nhu nhược, thậm chí còn cho rằng thứ không ra gì như vậy không đáng giá cho bảy mươi vạn tiền phẫu thuật, hơn nữa nếu thay phổi cho mẹ nuôi cậu thành công, chi phí điều trị sau này cộng lại có thể lên tới cả trăm triệu...

Khi nhà tạo mẫu vừa mới chỉnh trang xong, vợ chồng ông ta còn thấy Úc Nguyên tuy sợ sệt, nhưng trán đầy đặn được che bởi mái tóc dày, và đường nét khuôn mặt tinh tế bên ngoài chiếc kính cận lại có vài phần thanh tú.

Chỉ là quá trắng trẻo, kết hợp với vóc dáng gầy gò nhỏ bé trông không giống đàn ông, cho người đàn ông khác đi rước dâu thì không còn gì phù hợp hơn.

Nghĩ đến đây, ông Vương càng trở nên không khách sáo: "Có thể gả vào nhà họ Cố là phúc của con, sau khi gả tới phải chăm sóc tốt cho cậu Cố, mẹ nuôi của con mới có thể phẫu thuật thành công, biết chưa?"

Nếu là trước đây, Úc Nguyên luôn đối mặt với bên ngoài bằng vẻ ngoan ngoãn sẽ tự hỏi rằng: Phúc này cho cậu, cậu có muốn nay không?

Nhưng bây giờ Úc Nguyên chỉ muốn nói: Phúc khí trời ban như vậy sao không nói cho cậu biết sớm hơn chứ!

Úc Nguyên thầm nghĩ, nếu cậu là một người bình thường, có lẽ cậu sẽ rất đau lòng khi nghe những lời này của vợ chồng nhà họ Vương. Nhưng bây giờ, cậu chỉ cảm thấy vui mừng và phấn khích.

Cuối cùng cậu cũng có thể thực hiện ước mơ của mình, được sống trong một biệt thự lớn, không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần chăm sóc cho một người đàn ông bệnh tật.

Đây chính là cuộc sống mà cậu hằng mong ước.

Úc Nguyên không thể chờ đến ngày mai để được gả vào nhà họ Cố.

Cha Vương nhìn cậu ta gật đầu chậm rãi, miệng há hốc như thể vẫn còn muốn phản kháng, thực sự không muốn tốn lời với cậu, liếc mắt ra hiệu cho bảo mẫu bên cạnh lấy rượu có pha thuốc đến, định đánh thuốc mê cậu rồi trói lên xe.

Thực tế, Úc Nguyên cúi đầu đợi một lúc lâu, phát hiện vợ chồng nhà họ Vương cũng không có ý định mở cửa đưa mình đi.

Vốn dĩ nói chuyện với người lạ thì luôn lắp bắp, Úc Nguyên vì ước mơ mà lấy hết can đảm, nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên chưa kịp nói gì thì bảo mẫu đã bưng khay đến, trên khay đặt một ly rượu nhỏ hơi đυ.c.

Úc Nguyên nghĩ đến trong kịch bản, người bệnh kia nhà họ Cố vô phương cứu chữa, mới dùng cách này một lần cuối cùng. Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ cưới màu đỏ tươi trên người, rồi nhìn về phía rượu đυ.c, ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là liệu trong đó có phải pha tro hương không?

Càng làm càng rùng rợn, xem ra thân thể của người thừa kế nhà họ Cố thực sự không được tốt.

.. Ôi, vậy chẳng phải cậu càng tiến gần hơn đến ước mơ của mình rồi sao?

Mắt Úc Nguyên lóe lên vẻ gian xảo và vui mừng phức tạp, không đợi cha Vương nói gì, cậu lập tức cầm ly rượu lên uống một hơi cạn, không thèm để ý đến cổ họng đang cay xè, vội vàng thúc giục: "Bây giờ, bây giờ có thể đi được chưa?"

Vợ chồng nhà họ Vương nhìn nhau: "... Ừ, được rồi."

Úc Nguyên ngồi lên xe, vừa hào hứng vừa bắt đầu lo lắng.

Cậu sắp lấy người bệnh tật là Cố Thiệu Thành, dù anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, nhưng vì bệnh bẩm sinh mà anh đã phải nằm liệt giường nhiều năm.

Mặc dù nhà họ Cố đã hết sức bảo vệ anh, nhưng vẫn có một số tin đồn lan ra ngoài, nói rằng anh có tính cách hung dữ âm trầm, tinh thần không ổn định sau khi bệnh lâu ngày, đã đánh bảo mẫu chăm sóc anh thành liệt nửa người, hiện vẫn đang nằm liệt giường trong bệnh viện.

Đây đều là những thông tin mà Úc Nguyên có thể tìm thấy một cách dễ dàng, đó là lý do vì sao trước đây cậu đã từ chối mối hôn sự này rất nhiều lần.