Chương 19: Lo lắng

Mặc dù ký ức hỗn loạn, nhưng anh vẫn nghĩ Úc Nguyên cố ý nói vậy, đã tìm thấy đồ của cậu, người kia chỉ có thể dùng cái cớ này một lần thôi.

Cố Thiệu Thừa duỗi tay ra phía sau, vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức hiểu ý, anh ta đưa túi giấy cho anh, mặc kệ Úc Nguyên không ngừng tránh né, Cố Thiệu Thừa đi đến mép giường, anh tiện tay ném túi giấy lên giường, lạnh lùng mở miệng: “Đồ của cậu.”

Hai mắt Úc Nguyên mở to, cậu chợt nghĩ đến kính và điện thoại bị rơi mất.

Trong nháy mắt, cậu không rảnh sợ người khác nữa, vẻ mặt hào hứng mở túi giấy, cậu đặt điện thoại đã tắt ngúm từ lâu lên bàn sạc không dây ở đầu giường, dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Thiệu Thừa, cậu rút tiếp chiếc kính đen đã gãy đôi ra.

Thấy thế, giông bão đang cuồn cuộn nổi lên trong mắt Cố Thiệu Thừa chợt ngừng lại, gãy rồi? Anh đang định hỏi vệ sĩ vừa đi tìm đồ, Úc Nguyên đã buột miệng nói trước: “À, bị ném nên gãy.”

Người vừa ném túi lên giường nghe thấy, anh lập tức đen mặt, Úc Nguyên chợt nhận ra lời nói này còn có ý khác, cậu lập tức lắc đầu như trống bỏi, lo lắng giải thích: “Không không không, không phải tôi có ý trách anh, cái kính chẳng đáng mấy đồng này bị ném gãy cũng không sao, không đúng không đúng, lúc đó anh cũng không ném mạnh lắm...”

Úc Nguyên lo lắng, câu từ lộn xộn, thấy sắc mặt Cố Thiệu Thừa càng lúc càng đen, cho đến khi vệ sĩ đứng ngoài lên tiếng giải thích: “Tiên sinh, kính đã gãy trên xe vào hôm đám cưới rồi.”

Nghe vậy, Úc Nguyên lập tức hùa theo: “Tôi nói không phải anh làm mà!” Nói xong, cậu còn trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ như muốn nói tôi biết anh có lẽ sẽ cảm ơn tôi, nhưng không cần, cậu có thể rộng lượng xí xóa mọi chuyện!

Cố Thiệu Thừa: “…”

Úc Nguyên chắc chắn không vu oan cho người tốt, hơn nữa dù Cố Thiệu Thừa làm gãy thật, cậu cũng không để bụng, mắt kính hoàn toàn không bị hư hỏng, chỉ cần tốn mấy chục tệ mua cái gọng nhựa khác là được, so với ân tình của Cố Thiệu Thừa đối với cậu, đây chỉ là hạt cát giữa sa mạc, thật sự không đáng kể.

Cố Thiệu Thừa hít một hơi thật sâu, anh nhìn chiếc giường lớn bừa bộn, giọng điệu thể hiện tâm trạng không tốt lắm: “Hôm qua cậu ngủ ở đây?”

Úc Nguyên nuốt nước bọt để trấn an bản thân, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, mẹ Trương bảo đại sư yêu cầu hai người ở cùng nhau một đêm, cậu không biết sau đó có cần tiếp tục ở cùng nhau không.

Tuy cậu là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cậu rất tôn trọng tín ngưỡng của người khác, cũng tin lời đại sư nói, nếu làm theo lời đại sư có thể có tác dụng gì đó, cậu đã được hưởng lợi, đương nhiên sẽ cố gắng phối hợp hết mức có thể.

Vì vậy, sau khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, mặc dù cậu cực kỳ không muốn ngủ cùng người khác, nhưng vì sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến Cố Thiệu Thừa, cậu vẫn ngủ ở đây.

Cố Thiệu Thừa nghe vậy, anh khẽ vuốt ve hổ khẩu*, giọng điệu thản nhiên: “Muốn ngủ cùng tôi đến vậy à?” Dù anh không ở đây, cậu vẫn muốn diễn trọn vẹn vở kịch... Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự mỉa mai.

*hổ khẩu: vị trí giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

*hổ khẩu: vị trí giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

Nhưng từ lần đầu Úc Nguyên gặp Cố Thiệu Thừa, Cố Thiệu Thừa vẫn luôn kì quặc, hơn nữa anh đối xử với ai cũng như vậy, Úc Nguyên nghĩ Cố Thiệu Thừa bẩm sinh đã thế này, là một kẻ quái dị trong mắt người khác, chứng sợ xã hội của Úc Nguyên rất nghiêm trọng, nhưng lòng bao dung của cậu dành cho người khác cũng không hề nhỏ.

Cậu thậm chí không nhận ra ý châm chọc của anh, ngược lại còn muốn thẳng thắn, thành khẩn giải thích với “người cha già”, nhưng vì cậu đang lo lắng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.