Chương 17: Không dám đối mặt

Vệ sĩ định kéo bà ta đi thẳng ra ngoài, thấy ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Cố Thiệu Thừa, động tác của anh ta ngừng lại nên mẹ Trương mới có cơ hội nói nhiều như vậy.

Cố Thiệu Thừa nhìn thẳng về phía bà lão đang phát điên: “Yên tâm, tôi sẽ thông báo cho quản gia biết chuyện bà bị thương, để ông ta chuyển lời đến mẹ.”

Chờ đến khi mẹ Trương bị kéo đi, chú Lâm cũng tỉnh táo lại, ông ấy gật nhẹ đầu với Cố Thiệu Thừa rồi cũng đi ra ngoài.

Cố Thiệu Thừa ngồi đối diện cửa chính thư phòng, có thể nhìn rõ báo ứng dành cho mẹ Trương.

Dù anh không muốn nghĩ đến những lời bà lão này vừa nói, nhưng huyệt thái dương lại nhói lên, khoảng cách giữa hai lần phát bệnh không đến 24 giờ, anh lại cảm nhận được cơn đau quen thuộc.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc thời gian anh tỉnh táo sẽ ngày một ngắn đi, nhưng cũng đủ để anh từng bước kéo những kẻ này xuống địa ngục... Trong mắt Cố Thiệu Thừa xuất hiện sự điên cuồng như sắp mất kiểm soát.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ Trương, anh vươn tay kéo Úc Nguyên đang đứng phía sau vào lòng.

Úc Nguyên bị chuyện trước mắt dọa, cậu gần như quên mất chứng sợ xã hội, cho đến khi cậu đột nhiên ngồi trong lòng người đàn ông, cảm nhận được mùi thảo dược hơi đắng trên cơ thể anh, lại thêm sự thân mật ngày một tăng, máu cả người Úc Nguyên xộc cả lên não, toàn thân không kiềm chế được mà run lên.

Cố Thiệu Thừa lại không chịu buông tha cậu dễ dàng như vậy, bàn tay to giữ lấy hai má Úc Nguyên, ép cậu phải nhìn về nơi sắp xảy ra “chuyện ngoài ý muốn”.

Cùng với một tiếng thét thảm thiết cực kỳ chói tai, mẹ Trương trượt chân lăn xuống, Cố Thiệu Thừa hài lòng cảm nhận sự run rẩy và bất lực của người trong lòng.

Đôi môi mỏng của người đàn ông gần như dán lên vành tai Úc Nguyên, vang lên: “Nhìn thấy kết cục của kẻ phản bội rồi chứ?”

Không nhận được câu trả lời từ người trong lòng, tia máu đỏ tươi lại dâng lên trong mắt Cố Thiệu Thừa, bàn tay anh kéo mạnh hơn, nếu cậu không chịu rời đi, cậu sẽ phải trả giá đắt, đây chẳng qua chỉ là màn dạo đầu thôi.

Dưới sự uy hϊếp của Cố Thiệu Thừa, Úc Nguyên run rẩy mở miệng: “Không…”

A, mạnh miệng nhưng lại không dám đối mặt?

Ngay sau đó, mặt Úc Nguyên buồn như đưa đám, cậu lấy hết can đảm ăn ngay nói thật: “Kính, kính rơi rồi…Thật sự, thật sự không nhìn rõ……” Không chỉ vậy, cậu bị Cố Thiệu Thừa ôm, cả người đều sợ tới mức run như cầy sấy, làm gì còn tâm trạng để quan tâm đến mẹ Trương nữa?

Đáp án này của Úc Nguyên và suy nghĩ của Cố Thiệu Thừa giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thậm chí cậu còn nhắc tới kính gì cơ? Anh vô thức nhớ lại chuyện trong kiếp trước, huyệt thái dương đột nhiên nhói đau, giống như bị đinh cắm sâu vào đầu.

Tuy anh đã sớm quen với những cơn đau như vậy, nhưng anh vẫn ghét cảm giác đầu như bị bổ đôi này như trước, càng nghĩ càng đau, ngoài việc Úc Nguyên có ý đồ khác với anh, tất cả đều không trùng khớp với ký ức kiếp trước.

Cố Thiệu Thừa nhắm mắt, muốn làm bản thân tỉnh táo lại một chút, ngay sau đó, anh nghe thấy người trong lòng phát ra tiếng kêu rất to: “Ọc ọc ọc ọc——”

Cố Thiệu Thừa có vẻ hoảng hốt: “Hả?”

Úc Nguyên cho rằng đối phương đang hỏi tại sao bụng cậu lại kêu to đến vậy, bụng cậu kêu to hơn bụng người khác thật, mỗi lần cậu đói đều là cảnh “ai ai cũng biết”, cũng không phải lần đầu cậu bị hỏi về vấn đề này.

Cậu đã quá quen với việc phải phổ cập kiến thức này cho người khác, Úc Nguyên lập tức thốt ra: “Đây là tiếng bụng kêu khi đói, càng đói, dạ dày sẽ càng co lại, phát ra tiếng kêu càng lớn, ngoài ra, anh còn đang ôm tôi, trên cơ sở dẫn truyền âm, âm thanh truyền đi trong không khí còn có thể chồng lên sự dẫn truyền trong chất rắn, đương nhiên âm lượng sẽ tăng mạnh.”