Chương 14: Tận tình

Cố Thiệu Thừa nhíu mày, di động đột nhiên vang lên, lông mi chàng trai đang ngủ bên cạnh hơi run lên, trước khi cậu mở mắt, anh đã rời mắt sang chỗ khác.

“Ừm, thư phòng ở tầng 2.” Giọng nói trầm thấp có vẻ hơi khàn.

Úc Nguyên nghe thấy tiếng Cố Thiệu Thừa gọi điện thoại, cậu lập tức tỉnh ngủ, vội vàng ngồi thẳng người, cậu vô thức dựa lưng sát vào lưng ghế, cậu đã quen giữ khoảng cách với người khác.

Cố Thiệu Thừa liếc mắt sang vừa lúc bắt gặp cảnh này, ánh mắt u ám tắt điện thoại, sau khi cúp máy, nhìn màn hình tối đen, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt: “Không ly hôn?”

Lúc chiều, Úc Nguyên còn nghĩ mình đã quen sống cùng Cố Thiệu Thừa rồi, nhưng lúc này nhìn thấy sự lạnh lùng của anh, cả người đều toát lên vẻ độc ác, sắc bén, cậu lại lo lắng đến mức yết hầu khô khốc, không thể hít thở... Xem ra cậu chỉ quen với Cố Thiệu Thừa lúc thoi thóp, không có sức uy hϊếp thôi.

Cậu chớp chớp mắt, chậm chạp gật đầu.

Úc Nguyên muốn bày tỏ quyết tâm ở lại đây, nhưng cậu cần một thời gian để làm quen và chuẩn bị.

Nhưng ánh mắt Cố Thiệu Thừa sắc bén như kiếm laser, ánh nhìn như có thể chọc thủng cậu, lời thề son sắt cậu định thốt ra kẹt trong cổ họng, hơn nữa cơ thể lại bắt đầu run rất khẽ.

Dáng vẻ vừa kháng cự vừa khuất phục này lọt vào mắt Cố Thiệu Thừa, sự phẫn nộ và tàn nhẫn dần xuất hiện trong ánh mắt anh.

Nhưng anh nhanh chóng rời mắt nhìn chỗ khác, ánh mắt lần nữa trở nên lạnh như băng, nếu đối phương khăng khăng muốn ở lại, vậy anh sẽ chơi cùng cậu một chút...

“Đẩy tôi đến thư phòng.” Cố Thiệu Thừa đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Úc Nguyên gật đầu, nhưng xe lăn chạy bằng điện cũng cần người hầu đẩy sao? Thứ đồ chơi này không phải cái người già hay dùng à, dễ sử dụng, còn có thể đem ra đua xe, nhưng ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu cậu rồi vụt tắt.

Nghĩ đến chuyện Cố Thiệu Thừa không còn nhiều thời gian, Úc Nguyên dùng nắm đấm vỗ ngực: Vĩnh viễn không quên ân tình của cha mẹ tái thế, chăm sóc tận tình đến hơi thở cuối cùng!

Chờ đến khi Úc Nguyên đẩy anh đến thư phòng, đã có không ít người đứng đợi sẵn bên trong, cửa thư phòng mở rộng, có thể nhìn rõ toàn bộ căn phòng.

Thư phòng trong phòng ngủ chính của hai người là thư phòng rộng nhất mà Úc Nguyên từng thấy, mà trong phòng ngủ riêng của mỗi người còn có một thư phòng “nhỏ” khác tương tự để chủ nhân đọc sách, xử lý tài liệu.

Vì vậy, cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần trước khi đến thư phòng chính thức ở tầng 2, nhưng khi nhìn thấy, cậu vẫn sốc như trước, trong mắt Úc Nguyên, thư phòng của Cố Thiệu Thừa giống như một thư viện nhỏ.

Chiều cao thư phòng tương đương với hai đến ba tầng nhà, những bức tường cao xung quanh chất đầy sách và tài liệu, ngoài những bức tường này, không gian rộng rãi bên trong được chia thành các khu vực đọc và làm việc khác nhau, ở giữa còn có nơi để tiếp khách...

Mẹ Trương đang bị hai vệ sĩ đứng canh, bà ta ngồi trên sofa đơn, tóc mai của bà lão lòa xòa, hai mắt còn sáng ngời hồi sáng bất lực cụp xuống, mắt sưng húp, có vẻ bà ta đã khóc rất nhiều, để không bị đưa về nhà cũ, chọn phạt quỳ đã khiến bà ta chịu khổ nhiều rồi.

Nhưng Cố Thiệu Thừa đã phạt mẹ Trương phải quỳ đến sáng mai, vậy mà mới hơn 9 giờ, anh đã ra lệnh cho vệ sĩ đưa bà ta đến thư phòng, điều này càng khiến bà ta tin vào suy đoán lúc trước.

Sau khi phát bệnh, Cố Thiệu Thừa không tỉnh táo, hơn nữa còn bị thứ đồ chơi đến để xung hỉ kia kí©h thí©ɧ nên bà ta mới phải trải qua kiếp nạn này, chờ bệnh của Cố Thiệu Thừa tạm lắng xuống, chẳng phải anh sẽ lập tức thả bà ta ra sao?