“Cậu nghĩ không sai, có thể tiếp xúc với Trang Kiệt nhiều hơn. Thanh Tài, cậu cũng là một Omega, đừng quá cứng nhắc. Hiện giờ hai người đang làm đồng đội ở ngoài, biết đâu lại vô tình thúc đẩy…”
Cảm giác kỳ lạ càng nặng nề hơn, thầy chưa bao giờ xem chuyện này là nghiêm túc, đột nhiên lại nói những lời giống như là đang ghép đôi vậy…
Kha Thanh Tài lên tiếng ngắt lời, cố giữ giọng điệu thoải mái nhưng thái độ lại dứt khoát, “Thầy à, con tôi cũng lớn rồi, tôi lớn hơn Thiếu tá đến năm tuổi, thầy đừng đùa như vậy nữa, tôi với cậu ấy chỉ là tiền bối trong công việc.”
“Lúc này cậu lại cứng nhắc rồi, cậu ấy là Alpha, cậu ấy có thể chịu thiệt gì sao? Nếu lần này không phải tình cờ cậu ấy nhận nhiệm vụ ở hành tinh J, tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, nói thẳng ra thì có quá nhiều người tôi nghĩ muốn mai mối với cậu, mà cậu ấy cũng không phải là người hợp nhất.”
“Đúng vậy, cậu ấy là người không hợp nhất. Vậy rốt cuộc có chuyện gì tôi chưa biết không?”
“Giờ chưa liên quan tới cậu đâu, tới lúc rồi tự khắc sẽ biết. Dù sao cậu cũng đã bày tỏ lập trường không sai, sau này có thể thân thiết với cậu ấy hơn.”
Dù không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng nghe Bộ trưởng nói vậy, Kha Thanh Tài cũng đoán được phần nào.
Điều chắc chắn là không phải chuyện xấu, Kha Thanh Tài không hỏi thêm.
“Vâng.”
Ngày thứ hai sau khi đến.
Vẫn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, đại sứ quán chưa chính thức đi vào hoạt động, nhưng khu vực làm việc đã rất sôi nổi, từ xa đã nghe thấy tiếng người, vào trong thấy hầu hết mọi người đã ở các vị trí của mình.
Kha Thanh Tài mặc một chiếc sơ mi, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay gầy nhưng đẹp, thân hình không hẳn là rắn chắc nhưng rất thẳng, ngũ quan nổi bật, mang nét dễ chịu nhưng cũng không thể bỏ qua, phải nói rằng cậu là một cảnh đẹp thu hút ánh nhìn.
Khu vực làm việc chính là một sảnh lớn, mỗi người đều có một vị trí độc lập, Kha Thanh Tài có một văn phòng lớn ở cuối sảnh.
Vừa bước vào khu vực làm việc, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cậu, từng người một chào hỏi.
“Sếp Kha, chiều qua mọi người đều ra ngoài dạo chơi, anh không thoải mái nên không đi, mọi người đã mang vài thứ về để trên bàn làm việc của anh, anh xem có thứ gì dùng được không nhé.” Thư ký của Kha Thanh Tài, Triệu Minh Nhiễm, đứng lên nói.
Kha Thanh Tài cảm thấy ấm áp trong lòng, đứng lại, ánh mắt quét một vòng quanh khu làm việc, cười nói: “Tốt với tôi thế này sao? Các cậu cũng nên quan sát vài ngày rồi hẵng nói, nhỡ đâu hai ngày nữa thấy lãnh đạo này thật phiền thì sao, lúc đó không trả lại đồ đấy nhé.”
Mọi người trong phòng đều cười, phiên dịch viên Lữ Tiêu nhướn mày, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Chúng tôi đâu có ngốc.”
Hạ Hy nhe răng trắng tinh, cười nói với vẻ thông minh: “Không đời nào, sếp Kha còn chuẩn bị cho chúng tôi gói cứu hộ, bên trong có miếng dán ức chế và thuốc ức chế phù hợp riêng cho từng người, mẹ tôi còn không chu đáo bằng sếp Kha.”
“Đúng rồi, sếp Kha rất chu đáo.”
“Máy pha cà phê giám đốc mang theo cũng rất hữu dụng.”
Kha Thanh Tài bất lực lắc đầu, “Thế là xong, sau này không giữ nổi các cậu nữa rồi… Nói trước là không được hối hận đấy, phạm lỗi tôi vẫn sẽ nghiêm khắc đấy nhé.”
“Sếp Kha dịu dàng thế, chắc chắn không nỡ nghiêm khắc với chúng tôi đâu.”
Nói chuyện phiếm một lúc, Kha Thanh Tài trở lại văn phòng, cánh cửa kính mờ cách âm bên ngoài tiếng ồn ào.
Các công việc của đại sứ quán vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, hộp thư vẫn chưa công khai, Kha Thanh Tài chưa có việc gì nhiều nên mở ra một quyển sổ.
Trong quyển sổ này, mỗi trang đều có tên của một người khác nhau, dưới mỗi tên đều đã có một số nội dung được viết.
Trên đó có tên của mọi người trong đoàn, tuổi và loại phân hóa, ai có con thì cũng được ghi lại. Bây giờ, Kha Thanh Tài lại lấy bút ra và tiếp tục bổ sung thêm.
Triệu Minh Nhiễm: Phản ứng nhanh, trí nhớ tốt. Có bạn gái.
Lữ Tiêu: Thông thạo ba ngôn ngữ, bao gồm ngôn ngữ bản địa.
Hạ Hy: Nói nhiều, rất hoạt bát.
...
Ở trang cuối cùng, dòng đầu tiên ghi “Trang Kiệt,” nét chữ so với các trang khác càng đẹp hơn, giống như nét chữ đã được rèn luyện lâu ngày, mang chút cẩn trọng và trịnh trọng, phảng phất phong cách thư pháp phương Đông truyền thống.
Kha Thanh Tài cầm bút dừng lại một chút, sau khi cân nhắc mới bắt đầu viết tiếp.
Khá nghiêm khắc.Không thích tôi lắm.Nhưng rất đáng tin cậy.