Chương 5

Kha Thanh Tài thật ra muốn đưa con mình đến đây, nhưng mang theo trẻ nhỏ khi làm việc thì không ổn cho lắm, hơn nữa tình hình hiện tại vẫn còn khá bất định. Dù thực sự muốn đón Mạch Mạch qua đây, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.

Kha Thanh Tài không thể hứa hẹn gì, đành phải dỗ dành con để chuyển chủ đề.

"Mạch Mạch biết hôm nay ba nhận được món quà gì không? Hôm nay ba ngửi được mùi thuốc lá mà ba thích nhất." Nhắc đến điều này, trên mặt Kha Thanh Tài không tự chủ mà nở nụ cười dịu dàng.

"Mạch Mạch cũng muốn!"

Đứa trẻ phấn khích kêu lên. Có thể do sống gần gũi với ba từ nhỏ, cũng có thể là sở thích vốn có của Mạch Mạch, cậu bé và ba đều có một sở thích chung là sưu tập thuốc lá.

Dù khi mẹ mang thai cậu bé chưa từng tiếp xúc với Pheromone thật của ba, chỉ dựa vào thuốc ổn định Pheromone thay thế do bệnh viện cung cấp, mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng từ nhỏ cậu đã thể hiện sự yêu thích với mùi thuốc lá.

Hai cha con gần như đã ngửi qua tất cả các loại thuốc lá nổi tiếng trên thị trường, các nhãn hiệu lớn nhỏ đều có thể tìm thấy trong nhà họ. Kha Thanh Tài đi công tác cũng sẽ tìm loại thuốc lá đặc trưng của địa phương mang về nhà.

Câu nói của đứa trẻ khiến Kha Thanh Tài ít nhiều mất đi lý trí, trong lòng không khỏi bắt đầu tính toán tìm cách lấy được một ít Pheromone của Thiếu tá mà không để ai phát hiện.

Ly giấy mà anh ấy từng dùng, khăn của anh ấy, thậm chí là giấy lau mồ hôi của anh ấy.

Cuối cùng, Kha Thanh Tài bí mật quyết định, nếu có thể, trong đợt kiểm tra sức khỏe của toàn bộ nhân viên, cậu sẽ lợi dụng chức quyền để giữ lại mẫu dịch Pheromone đã được kiểm tra.

Lấy một giọt của Trang Kiệt làm thành nước hoa cho con trai mình.

Mạch Mạch đã phấn khích, miệng nhỏ không ngừng nói: "Có thơm hơn mùi Mạc Lý không? Giống Đình Tập không? Hay giống Na Bản Ni?"

Đứa trẻ đọc tên một loạt các nhãn hiệu yêu thích của mình, đúng lúc đó Trang Kiệt bước vào phòng.

Chương 5

Trang Kiệt gõ cửa khi đến, nhưng vì Kha Thanh Tài đang mải mê với cuộc gọi, hoàn toàn không nghe thấy, Trang Kiệt nghe thấy bên trong có tiếng liền đẩy cánh cửa không khóa.

Vừa vào đã nghe thấy tên các nhãn hiệu thuốc lá phát ra từ miệng của một đứa trẻ.

Một số tên nhãn hiệu được đồng đội nhắc đến suốt ngày, anh làm sao không biết đó là tên thuốc lá.

Anh nhướng mày, liếc qua Kha Thanh Tài.

Hút thuốc không kiêng dè trước mặt con, còn dạy con thuộc làu tên nhãn hiệu.

Kha Thanh Tài nhìn thấy nét mặt của anh thì giật mình.

Khi phân phòng thì phái đoàn và đội hộ vệ được tách riêng, phòng của cậu và Trang Kiệt cách nhau khá xa, thậm chí còn không ở cùng tầng. Do đó, Kha Thanh Tài không nghĩ sẽ gặp Trang Kiệt trong phòng mình, nên mới thoải mái trò chuyện với con như vậy.

Bây giờ cậu phải nhanh chóng ngắt lời con, giọng nói có phần sắc lạnh: "Mạch Mạch, ba đột nhiên có việc cần làm."

Đứa trẻ trong video đột ngột im lặng, ngừng lại một chút, rồi nói: "Được rồi, biết rồi... ghét ghê."

Kha Thanh Tài nhìn khuôn mặt con giận dỗi phồng má, nhanh chóng trấn tĩnh lại, thở dài rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng giận, bảo bối. Ba sẽ lại gọi video cho con, khi nào con đi ngủ, ba sẽ kể chuyện cho con ngủ nhé."

Trang Kiệt không quấy rầy người trong phòng, nhưng cũng không cảm thấy sự hiện diện của mình là thừa thãi, chỉ đứng ở cửa đợi người bên trong gọi điện xong.

Vị ngoại giao này quả là khác biệt với hình mẫu mà người ta thường nghĩ. Ít nhất trong lãnh đạo của Liên bang chưa từng có ai như cậu, một người yêu thương gia đình và con cái như vậy.

Với công việc cường độ cao và áp lực lớn như vậy, không chỉ đàn ông mà ngay cả phụ nữ trong giới lãnh đạo Liên bang cũng chưa từng có ai gọi điện thoại vài lần mỗi ngày, luôn dỗ dành con mỗi khi có thời gian rảnh.

Đặc biệt, đây lại là ngày đầu tiên Kha Thanh Tài nhận chức, tình hình hỗn loạn đến mức khiến cậu tái phát chứng rối loạn Pheromone nghiêm trọng.

Bị một người đàn ông cao lớn và nghiêm nghị đứng khoanh tay nhìn từ ngoài cửa thực sự không thoải mái chút nào. Kha Thanh Tài cố tránh nhìn thẳng vào anh, nhưng vẫn cảm thấy như có gai nhọn đâm sau lưng.

Sau khi dỗ dành con và tắt điện thoại, Kha Thanh Tài lập tức ngồi dậy, bước xuống giường.

“Có chuyện gì vậy, Thiếu tá?”

“Tôi đến lấy quân phục của mình.”

“À... đúng rồi.”

Kha Thanh Tài cau mày, lưỡng lự.

Cậu mải nghĩ ngợi nên quên mất chuyện này, lẽ ra cậu phải mang trả ngay, dù không tiện tự đi thì cũng nên nhờ người khác mang đến cho thiếu tá.

Kha Thanh Tài bước tới lấy bộ quân phục màu đen treo trên giá và đưa cho người đàn ông đứng ở cửa.

"Lẽ ra tôi phải giặt sạch rồi mới mang trả cho anh, thật ngại quá."

Người đàn ông đưa tay ra, Kha Thanh Tài liền chìa bộ đồ về phía trước.

Nhưng tay người đàn ông lại đi ngang qua tay cậu, cuối cùng đặt lên trán cậu trong giây lát.

Ánh mắt đen lạnh lùng lướt qua cậu, giọng nói ngắn gọn, lạnh lùng: “Nhiệt độ đã bình thường.”

Kha Thanh Tài ngẩn người, nhưng bộ quân phục trong tay cậu đã bị lấy đi, và người đàn ông nói thêm: “Không sao, bây giờ chưa cần giặt.”

Vẫn còn sớm, chắc vẫn cần mặc quân phục để làm việc. Kha Thanh Tài gật đầu hiểu ý: “Vậy tôi thất lễ rồi. Cảm ơn thiếu tá lần nữa vì đã giúp đỡ hôm nay. Nếu không có anh, chắc chắn đã rối loạn lớn.”

Không đáp lại, người đàn ông trẻ tuổi chỉ dùng ánh mắt nhìn lướt qua Kha Thanh Tài một cái rồi xoay người rời đi, quân phục trên tay.

Kha Thanh Tài nhìn theo bóng lưng vững chãi, thẳng tắp của thiếu tá đi xa, rồi đóng cửa.

Lúc này, cậu mới cảm thấy hai chân mềm nhũn, cậu bám vào khung cửa và tựa vào tường.

Vị Alpha trẻ này thật bất ngờ, anh có vẻ trầm mặc khó tin so với tuổi tác của mình. Không dễ để che giấu đôi mắt đen của anh ấy.

Lý trí mà nói, cậu nên chuẩn bị chút quà để tỏ lòng biết ơn với Trang Kiệt, dù sao thì sự nghiệp chính trị của chàng trai này mới chỉ bắt đầu. Tương lai ở Liên bang còn rộng mở vô cùng, trước mắt họ còn phải làm việc chung ít nhất một, hai năm nữa.

Thiết lập quan hệ tốt với anh ấy sẽ chỉ có lợi mà không hại.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Kha Thanh Tài lập tức dập tắt, thôi đi, cảm ơn làm gì.

Chỉ cần có liên quan đến cậu, đó đã là một sự làm phiền đối với Alpha rồi.

Huống hồ sau nửa ngày tiếp xúc, cậu thấy rõ sự không ưa mà Alpha dành cho mình.

Có lẽ đó là điều thuộc về tiềm thức, giống như cơ thể Kha Thanh Tài vô thức thích Pheromone của anh ấy, thì Trang Kiệt cũng theo bản năng mà ghét cậu.Đều là điều đương nhiên.

Trang Kiệt quay lại phòng huấn luyện ở tầng hai.

Nơi này có bố cục hoàn toàn giống với phòng họp lớn ở tầng một, rất rộng rãi. Tất cả các vệ sĩ đều đang ở đây, làm việc thêm giờ để hoàn thành buổi huấn luyện hôm nay, để lát nữa có thể ăn tối sớm hơn.

Đám Alpha này khi về tới địa bàn của mình như một đám gia súc, cởϊ áσ, xé băng ức chế, phòng huấn luyện ngập tràn mùi mồ hôi lẫn với mùi Pheromone lộn xộn.

Vừa bước vào, người đứng gần cửa nhất là Lương Diệc Châu lập tức khịt khịt mũi.

Có thể do xé băng ức chế nên cảm giác với mùi Pheromone tăng lên, cũng có thể do hương thơm lạnh thoang thoảng vị đắng của Trang Kiệt trong phòng huấn luyện nồng nặc này lại rất tươi mát, tóm lại, Lương Diệc Châu nhạy bén nắm bắt được chút mùi hương nhẹ nhàng đó.

“Trà à? Thiếu tá, anh đi uống trà với ai vậy?”

Trang Kiệt lạnh lùng liếc anh ta một cái.

“Không có, im đi.”

“…”Kha Thanh Tài lại uống thuốc và chất dinh dưỡng, nghỉ ngơi đến trước bữa tối thì cơ thể cuối cùng cũng hồi phục bình thường.

Rồi phòng lại đón khách, là hai cô gái trẻ trong đội.

Một người tên Hạ Hi, là thư ký viên nhỏ trong đội phiên dịch, là một Omega. Người còn lại là một Beta tên Phương Trác Hân, là kế toán, cả hai đều chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, còn nhỏ hơn Kha Thanh Tài.

Có những người cùng tuổi tụ lại với nhau, hai cô bạn nhỏ vô cùng vui vẻ, càng làm toát lên vẻ giống như sinh viên đại học, nói chuyện cười giòn tan, ríu rít.

"Sếp Kha, tụi em đến đây cảm ơn anh, căn phòng ngủ lớn mà anh nhường cho tụi em thật tuyệt, trong phòng tắm còn có một bồn tắm lớn!”

“Ban công bên ngoài nhìn ra một vườn hoa tulip trong sân, đẹp vô cùng và rất thơm.”

Sống tập thể có nam có nữ mà lại không đồng đều, rất khó để sắp xếp chỗ ở. Lúc đầu Kha Thanh Tài còn lo lắng không biết làm sao để sắp xếp cho hai cô gái nhỏ, không thể để họ ở giữa đám đàn ông được, cho dù mỗi người có phòng riêng, gặp nhau ngoài hành lang cũng không tiện.

Đến nơi thì thấy có một căn phòng rất lớn, có phòng làm việc, phòng ngủ, phòng khách, giường đôi trong phòng ngủ cũng rất rộng, bố trí như một ngôi nhà nhỏ.

Quan trọng nhất là căn phòng này chiếm riêng một đầu hành lang, nửa hành lang này không có phòng nào khác, hiển nhiên khi thiết kế đã tính đến sự riêng tư.

Điều này đã giải quyết được vấn đề cấp bách, dù biết căn phòng này là dành riêng cho đại sứ nhưng Kha Thanh Tài không ngần ngại nhường cho hai cô gái nhỏ ở, vừa giải quyết được vấn đề nam nữ ở chung, vừa là ý của bản thân cậu.

Dù sao cậu còn trẻ, trong đội đa số là người lớn tuổi hơn, cậu cũng chưa có kinh nghiệm nổi bật, không phải lúc để nhận đối xử đặc biệt.

Hoà nhập với nhóm, giảm khoảng cách mới là điều cậu muốn.

“Thôi nào, chuyện nhỏ thế này mà cũng cảm ơn. Trong đội chỉ có hai đứa con gái, ai mà không che chở cho. Sau này có chuyện gì cứ nói, con gái có thể gặp khó khăn nhiều hơn, có chuyện gì mà bọn anh không để ý thì đừng ngại nói ra, có gì cứ đến tìm anh.”

Kha Thanh Tài xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô gái thấp người.

Hai cô bé đỏ mặt, ngước lên nhìn anh chàng nhà ngoại giao cao ráo, đôi mắt sáng ngời.

“Sếp Kha, em tặng anh cái này, đừng nhìn nó như thế, nhưng đây là một cái gối tựa rất thoải mái, anh để nó vào ghế làm việc, ngồi cả ngày sẽ không đau lưng, em mang nó từ tinh cầu Hoa Tiêu qua đấy.”

Hạ Hi nhét vào tay cậu một con búp bê màu hồng nâu buộc tóc hai bên, hóa ra là một cái gối tựa.

“Còn cái này nữa, sếp Kha, tặng anh một cái ly giữ nhiệt, trong sứ quán bật điều hòa lạnh lắm, uống chút nước nóng vẫn tốt hơn.”

“Còn cả miếng dán giữ ấm nữa, nếu anh không thoải mái thì có thể dùng…”

Cuối cùng, Kha Thanh Tài bị hai cô gái nhỏ nhét đầy tay nào là búp bê, bình nước xanh da trời và đủ thứ đồ đáng yêu, đến nỗi ôm không xuể.

“Xong chưa? Còn không xong chắc hai đứa cũng mang cả tủ lạnh đến tặng anh quá.” Kha Thanh Tài cười bất đắc dĩ, không biết nên xử lý thế nào cho phải. Có lẽ vì bản thân cũng có con, nhìn hai cô nhóc này không khỏi thấy mềm lòng.

Cậu cũng không định thay đổi họ, con gái có yếu đuối một chút cũng không sao, dù gì cũng có nhiều người đàn ông bảo vệ, sẽ không để họ phải chịu uất ức bên ngoài.

Thậm chí, trong lòng cậu không khỏi nảy sinh một suy nghĩ khách quan công bằng, con gái quả thật có phần dịu dàng ấm áp hơn…

Hai cô bé cười khúc khích.

“Sao vậy, sếp Kha không thích à? Mấy món này tụi em đã chọn rất kỹ, nặng lắm mới mang qua được.”

“Sao lại không thích chứ, anh thích. Nhưng cho anh hết thế thì tụi em dùng gì? Tụi em cũng phải giữ lại một ít chứ.”

Hai cô bé liếc nhau, cười rúc rích, đưa điện thoại ra, như thể đã có mưu sẵn từ trước: “Không sao, sếp Kha chỉ cần cho tụi em số liên lạc cá nhân của anh là được.”

“Hóa ra hai đứa đã tính sẵn rồi?” Kha Thanh Tài bật cười, “Chỉ cần số thôi mà, có cần mang cả gia tài ra đổi không? Nếu anh không đồng ý, chắc tụi em còn định dùng cả thân báo đáp anh?”

"Tụi em nào có mặt dày đến vậy… Ồ, em bé này là ai vậy? Đáng yêu quá!”

Vừa lấy điện thoại ra, ảnh của Mạch Mạch trên màn hình đã thu hút sự chú ý của hai cô gái.

“Đây là con anh.”

“Anh Kha đã có con rồi ư?!”