Chương 9.2

Anh không nghĩ mình sẽ gặp Pháp Tư hôm nay và không chuẩn bị sẵn thuốc, phải dựa vào việc cắn đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo.

Hiện giờ, không khí lạnh và không mùi là điều anh cần nhất.

Khi trong xe không còn mùi gì nữa, Trang Kiệt ra hiệu đóng cửa sổ lại. Lúc này, mọi người đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Phương Trác Hân là một beta, nên là người ít bị ảnh hưởng nhất hôm nay, nhưng cô vẫn bị áp lực và sợ hãi, mắt hoe đỏ, quay lại nhìn Kha Thanh Tài ngồi ở hàng ghế sau, nói: “Sếp Kha, chúng tôi mang thuốc trong cốp xe, để tôi lấy nhé?”

Kha Thanh Tài dường như lơ đãng, nghe thấy giọng cô thì mắt anh khẽ run, chậm rãi mở mắt, trong mắt phủ một lớp hơi nước, lông mi ướt đậm hơn, khiến da dẻ anh trông càng trắng hơn, nét mặt sắc sảo, như một nhân ngư vừa được vớt từ biển sâu lên, mờ ảo và yếu đuối.

“…Không cần, tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được.”

Kha Thanh Tài nói ngắn gọn, không cho phép ai phản đối, rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Mọi người dù lo lắng cho một omega như anh, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của anh, không nói thêm gì.

Kha Thanh Tài cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhắm mắt lại, lờ đi ánh nhìn của Trang Kiệt vẫn luôn hướng về phía mình.

Khi nhắm mắt, các giác quan càng nhạy bén. Khi hai ngón tay của Trang Kiệt chạm vào da cổ anh, Kha Thanh Tài cắn môi để không phản ứng quá rõ ràng.

Ngón tay của Trang Kiệt đặt trên cổ anh gần một phút, rồi chuyển xuống cổ tay, Kha Thanh Tài trông như không có phản ứng, nhưng thực ra đã dành rất nhiều sự chú ý để kiểm soát bản thân không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu gì bất thường.

Anh biết Trang Kiệt lo lắng điều gì, nhưng không cần lo. Hội chứng rối loạn pheromone của anh có điểm lợi là không phát tác thường xuyên.

Có thể là do mỗi lần phát tác đã giải phóng quá nhiều yếu tố tiêu cực, cũng có thể do tiêu hao quá lớn. Tóm lại, sau mỗi lần phát tác, anh sẽ trải qua một giai đoạn pheromone suy yếu, nên trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh lại.

Có lẽ đây là lợi ích duy nhất của việc ngã bệnh ngay ngày đầu đến J tinh.

Sau một khoảng thời gian dài kiên nhẫn chịu đựng, cuối cùng cũng khiến Trang Kiệt yên tâm, thu tay lại khỏi người anh. Nhưng ngay lúc đó, âm thanh sột soạt khe khẽ vang lên bên cạnh, khiến Kha Thanh Tài không thể không mở mắt.

Trang Kiệt đã tháo xong chiếc cúc áo đầu tiên trên bộ quân phục, tay đang dừng lại ở chiếc thứ hai.

Hắn không rõ triệu chứng rối loạn pheromone cụ thể của Kha Thanh Tài là gì, nhưng sau khi chạm vào da và mạch của anh, ít nhất hắn có thể chắc chắn rằng lần này Kha Thanh Tài không rơi vào trạng thái hạ nhiệt.

Vậy hẳn là không quá nghiêm trọng, ít nhất không như lần trước.

Tuy nhiên, sắc mặt người này vẫn rất nhợt nhạt, trông không khỏe.

Không biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì, Trang Kiệt không có khả năng phát pheromone để an ủi, nhưng hắn cảm nhận được rằng Kha Thanh Tài không phản cảm với pheromone của mình.

Lần trước phát bệnh, Kha Thanh Tài có biểu hiện phụ thuộc vào chiếc áo khoác của hắn.

Tuy nhiên, lúc này, khi hắn vừa đặt tay lên cúc áo, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh ngắt giữ chặt.

Bàn tay ấy thon dài, mảnh khảnh, lòng bàn tay dán lên da hắn lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng giữ rất chắc chắn, không lay động.

Trang Kiệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Kha Thanh Tài. Đôi mắt ấy như được rửa qua bằng nước lạnh, không biểu lộ chút cảm xúc nào, yếu đuối mà kiên cường, nói: “Không cần cởi.”

Trang Kiệt nhìn anh một lát, khi nhận thấy ánh mắt ấy không thay đổi, hắn liền lặng lẽ gài lại chiếc cúc vừa tháo.