Chương 8.2

Người đàn ông trong bộ quân phục đen đứng ngoài cửa phòng họp, thân hình cao lớn dựa vào tường, một chân hơi nhấc lên, hai tay khoanh lại, giữa găng tay đen và ống tay áo lộ ra một khoảng da nhỏ.

Chiếc mũ sụp xuống tạo bóng tối bao phủ cặp mắt sâu, chỉ để lộ sống mũi cao và đường viền cằm rõ nét.

Người hộ vệ từ hành tinh Hoa Tiêu này không vào phòng họp mà chỉ đứng đợi bên ngoài. Dáng đứng của hắn trông có vẻ thoải mái, nhưng gần như không thay đổi tư thế suốt từ đầu đến giờ.

Các nhân viên theo dõi trong hành lang không ai dám rời đi, cũng không ai dám đến gần, chỉ có thể duy trì khoảng cách vừa phải.

So với nhóm đông đảo từ hành tinh J, việc đoàn từ hành tinh Hoa Tiêu chỉ mang theo một hộ vệ dường như quá tự tin, thậm chí có phần kiêu ngạo.

Nhưng người đó là Trang Kiệt, điều này cũng chẳng có gì bất thường.

Trang Kiệt nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ dưới ống tay áo.

Cuộc họp đã kéo dài bốn tiếng hai mươi phút.

Nếu không có sự xuất hiện của Pháp Tư từ hành tinh Khởi Minh, cuộc đàm phán này lẽ ra rất đơn giản.

Hành tinh Hoa Tiêu muốn hỗ trợ hành tinh J xây dựng hệ thống phòng thủ không gian. Hành tinh J ngoài việc cảm kích thì không có gì khác để đáp lại, nhưng hành tinh Khởi Minh tuyệt nhiên không muốn chứng kiến hành tinh Hoa Tiêu dễ dàng “chiếm” thêm một hành tinh nữa.

Nếu hành tinh Hoa Tiêu là một thế lực mạnh mẽ, vượt trội, thì hành tinh Khởi Minh chính là kẻ đứng sau lưng với tham vọng thay thế suốt nhiều năm.

Vậy nên, khi nhìn thấy Pháp Tư, Trang Kiệt đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cuộc họp này sẽ không dễ dàng kết thúc.

Bốn tiếng thậm chí không phải là dài — trong những tình huống đặc biệt, để đạt được mục tiêu, các cuộc họp có thể kéo dài đến hơn hai mươi tiếng, không ăn uống, không ra vào.

Đó là cách dùng sức ép tâm lý và thể chất để làm suy yếu đối phương, giúp đạt được những mục đích không hợp lý.

Nhưng Kha Thanh Tài là người… yếu ớt như thế.

Đến bốn tiếng ba mươi phút, Trang Kiệt bắt đầu hành động.

Hắn đứng thẳng người lên khỏi tường, hai chân dài chạm đất, làm mọi người trong hành lang giật mình quay lại nhìn.

Hắn đặt tay lên nắm cửa phòng họp, liếc ánh mắt lạnh lùng về phía ngoài và nói gọn: “Mở cửa.”

Giám đốc văn phòng Bộ Ngoại giao hành tinh J hoảng hốt, sớm đã biết rằng càng kéo dài thì càng khó xử lý, nhưng không ngờ thiếu tá lại trực tiếp giữ tay nắm cửa, bộ dạng như thể chỉ cần thêm một lời sẽ bẻ cửa ra ngay.

Giám đốc cuống quýt chạy tới, dáng người ông chỉ cao đến vai Trang Kiệt, tay bám lấy cánh tay vững chãi của hắn, trong lòng hét lên: “Không thể làm vậy, không thể làm vậy!”

“Thiếu tá xin hãy bình tĩnh, theo Luật Ngoại giao Liên hành tinh, không ai có quyền can thiệp vào cuộc họp ngoại giao! Xin chờ thêm chút nữa, cuộc họp sắp kết thúc rồi.”

“Chờ cho đến khi phải khiêng đại sứ của chúng tôi ra à?”

“Thiếu tá nói vậy là nặng lời rồi, chúng ta đang là ngoại giao hữu nghị. Hơn nữa, đại sứ của hành tinh Hoa Tiêu, dù hành tinh J có mười lá gan cũng không dám mạo phạm. Ngài cứ yên tâm, đại sứ nhất định an toàn, chúng ta hãy kiên nhẫn đợi thêm một chút.”

“Không mở, đúng không?”

“Thiếu tá, xin đừng làm khó tôi, thật sự chúng tôi không thể mở cửa…”

“Được.”

“…” Nói xong, giám đốc nhìn thấy Trang Kiệt thả tay khỏi nắm cửa, rồi lấy điện thoại ra, chọn một số và gọi.

Trang Kiệt nói vài câu ngắn gọn vào điện thoại rồi đưa cho giám đốc.

Giám đốc nghi hoặc nhìn tên liên hệ trên màn hình là một ký hiệu duy nhất “.”, ông nhận máy, “Xin chào, tôi là giám đốc văn phòng Bộ Ngoại giao hành tinh J…”

Từ đầu dây bên kia, giọng nói bình tĩnh và điềm đạm vang lên, “Xin chào.”

Ngay giây tiếp theo, giám đốc mở to mắt ngạc nhiên, tóc dựng đứng cả lên.

Trang Kiệt cúi đầu nhìn ông, ánh mắt dưới hàng mi đen tuyền lạnh lùng, chậm rãi nói: “Giờ có thể mở cửa chưa?”

Cuối cùng, cánh cửa lớn phòng họp đã được mở từ bên ngoài.

Trang Kiệt đứng ngay trước cửa. Ngay khi cánh cửa chỉ mới hé ra một khoảng rộng bằng một bàn tay, hắn lập tức nhận ra điều gì đó, hàng chân mày dài bất ngờ nhíu chặt.

Bên trong ngập tràn một mùi hỗn tạp, nồng nặc của pheromone alpha khiến người ta khó chịu.