Chương 3: Không công bằng

Phó Tiêu Tiêu tức giận dậm chân, trông vô cùng có khí thế, nhưng giọng nói non nớt lại bán đứng cậu bé: “Không muốn, tôi không thích! Những giáo viên này đều là đồ ngốc, bọn họ căn bản không dạy được tôi!”

Tô Hoài Minh nhướng mày: “Vậy nhóc không phải đồ ngốc à?”

Phó Tiêu Tiêu khịt mũi, ưỡn ngực nâng cằm, vô cùng tự tin nói: “Tôi đương nhiên không phải đồ ngốc rồi!”

“Được, vậy ta hỏi nhóc.” Tô Hoài Minh mặt không biểu cảm nói: “1263+67289-2785×102÷782 bằng bao nhiêu?”

Phó Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ non nớt vô cùng hoang mang, sững sờ nhìn Tô Hoài Minh.

“Nhóc không biết đáp án đâu nhỉ.” Tô Hoài Minh tiếp tục nói: “Hậu quả của việc không học là trở thành kẻ ngốc, mà hiện giờ xin giáo viên, giáo viên còn không muốn dạy nhóc, nhóc còn tưởng bản thân là người nổi tiếng à.”

Tuy nhiên, Tô Hoài Minh quả thực không muốn tiếp tục mời giáo viên cho Phó Tiêu Tiêu nữa.

Đứa trẻ ba tuổi học cái gì, để giáo viên tới dạy cậu bé, người chịu dày vò không phải Phó Tiêu Tiêu mà chính là giáo viên.

Phó Tiêu Tiêu lần đầu tiên bị mắng là kẻ ngốc, tức giận dậm mạnh hai chân, mặt phồng lên thành cái bánh bao.

Quản gia thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên muốn dỗ dành Phó Tiêu Tiêu, không ngờ ông ấy vừa mở miệng, Phó Tiêu Tiêu đã chĩa mũi dùi vào ông ấy.

“Các người đều ra ngoài hết cho tôi, không được vào đây!” Phó Tiêu Tiêu hét lên bằng chất giọng non nớt.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy tuyệt nhiên không thể làm gì được người lớn, nhưng mấy người quản gia vẫn vô điều kiện nhượng bộ, lập tức cúi đầu đi ra ngoài, bộ dạng cung kính Phó Tiêu Tiêu hơn hết thảy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Hoài Minh thầm thở dài một hơi.

Không dạy tốt trẻ nhỏ là vấn đề của người lớn, chiều chuộng Phó Tiêu Tiêu như vậy, chẳng trách Phó Tiêu Tiêu lại trở nên ngang ngược không coi ai ra gì.

Sau khi trong phòng không còn ai, Phó Tiêu Tiêu lại bĩu môi nhìn Tô Hoài Minh, khuôn mặt đỏ bừng như một quả táo vậy.

Cậu bé trước nay chưa từng phải chịu cơn tức nào như vậy, đôi mắt to tròn nhiễm một tầng sương, uất ức khó chịu trừng mắt nhìn Tô Hoài Minh, không biết phải làm thế nào.

Cậu bé chỉ có thể dùng chiêu trò cũ đã thử đi thử lại trước đó: “Sao chú có thể đối xử với tôi như thế, tôi muốn đuổi chú ra ngoài!”

Tô Hoài Minh cười xấu xa, nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Có thể chết đi được ấy.”

Phó Tiêu Tiêu:o(≧口≦)o

Cậu bé sắp tức phát điên rồi, gương mặt nhỏ phồng ra, trực tiếp nằm xuống đất lăn lộn: “Đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định! Nếu chú không đi, tôi sẽ không đứng dậy đâu!”

Tô Hoài Minh rũ mắt nhìn Phó Tiêu Tiêu nằm trên mặt đất, nhướng mày.

Ai mà chưa từng làm trẻ con chứ, mấy chiêu này cậu đang dùng qua cả rồi.

Hiện tại không có hình phạt thể xác nữa, nếu là hai mấy năm trước, nói không chừng đã bị ăn bạt tai rồi.

Phó Tiêu Tiêu thấy Tô Hoài Minh không chút động lòng, lăn lộn vặn vẹo tay chân như một con cua dưới sàn, vùng vẫy dùng quần áo lau sạch mặt sàn, làm loạn càng lúc càng hăng.

Tô Hoài Minh hiểu rất rõ, nếu như lúc này đi dỗ Phó Tiêu Tiêu sẽ chỉ khiến cậu bé cảm thấy chiêu này hữu dụng, sau này sẽ chỉ càng thêm ngang ngược, tồi tệ hơn mà thôi.

Cách tốt nhất chính là mặc kệ Phó Tiêu Tiêu, xem đến cùng ai hơn ai.

Tô Hoài Minh đứng có chút mệt, nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu nằm thoải mái như vậy, nhịn không được ngáp một cái.

Đứa trẻ nghịch ngợm thì nằm, cậu thì đứng, không công bằng chút nào!