Chương 16: Gửi email

Tô Hoài Minh đại khái đoán được quản gia muốn bày tỏ trước đây cậu có chút tự kỷ, nhưng bây giờ lại trở nên vui vẻ hơn.

Đổi người, chẳng lẽ sự thay đổi không lớn ư?

Tô Hoài Minh không biết hành vi hoạt động của nguyên chủ, cho nên phải moi được chuyện từ trong miệng quản gia ra để đỡ phải lòi đuôi.

“Tối nay tôi cũng đến thư phòng.” Tô Hoài Minh nói.

Quản gia gật đầu, thuận miệng đáp: "Ngài muốn gửi email cho chủ nhân sao?"

Tô Hoài Minh nói tiếp: “Đúng vậy, mấy ngày trước tôi cũng đã gửi email cho Phó Cảnh Phạn rồi.”

Người quản gia gật đầu, không phản bác.

Nhưng vì sao nguyên chủ lại gửi email cho Phó Cảnh Phạn, có chuyện gì không thể trao đổi qua điện thoại hay Wechat sao?

Tô Hoài Minh thở dài, giọng điệu oán trách nói: "Thật ra tôi không muốn dùng email lắm, khá phiền phức."

Quản gia không biết ý đồ của Tô Hoài Minh, không hề báo trước mà nói: “Chủ nhân là người tỉ mỉ và nghiêm khắc trong đối nhân xử thế, thích chế độ làm việc cố định, luôn liên lạc qua email, cậu chọn phương pháp này vì muốn dung nhập vào cuộc sống của chủ nhân, trở thành một phần.

Trong lòng Tô Hoài Minh có suy đoán, thăm dò hỏi: "Ông cảm thấy hôm nay tôi nên gửi cho anh ấy cái gì thì tốt?”

Quản gia dừng một chút, cho rằng Tô Hoài Minh đang nói đùa: "Làm sao tôi biết ngài sẽ gửi gì, hơn nữa đây là khoảnh khắc ngọt ngào của hai người, làm sao tôi có thể nhúng tay vào."

Người quản gia tiếp tục: "Thưa ngài, ngày thường khi bước ra khỏi thư phòng ngài luôn cười. chỉ có thời điểm đó trong ngày là ngài cười vui nhất."

Tô Hoài Minh thấy không thể hỏi thêm chi tiết gì từ quản gia nên gật đầu.

Sau khi quản gia rời đi, Tô Hoài Minh mới nghĩ tới nội dung email.

---Mỗi ngày nguyên chủ đều sẽ gửi email

---Cười rất vui vẻ khi rời khỏi phòng thư phòng

--- Quản gia nói rằng đó là khoảnh khắc ngọt ngào giữa cậu và Phó Cảnh Phạn.

Chẳng lẽ... đây là một tình cảm đặc biệt?

Tô Hoài Minh nghĩ đến bối cảnh trong sách, cậu rất thích Phó Cảnh Phạn, cho nên nội dung email gửi cho Phó Cảnh Phạn hẳn là mấy câu yêu đương, như vậy quản gia mới cảm thấy ngọt ngào, nguyên chủ cũng sẽ cười vui vẻ như vậy.

Tô Hoài Minh cảm thấy hết thảy đều đúng, cậu rất chắc chắn với suy đoán này, lập tức đi thư phòng gửi email cho Phó Cảnh Phạn.

Trong hộp thư không có lịch sử email, Tô Hoài Minh cho rằng nguyên chủ da mặt mỏng nên sau khi gửi đi đã xóa đi.

Tô Hoài Minh lười nghĩ đến những lời yêu thương phức tạp và sến súa nên nên gõ bốn chữ: Tôi rất nhớ anh.

Thể hiện cảm xúc một cách trực tiếp mà rõ ràng, lại không mất nhiều thời gian.

Tô Hoài Minh cực kỳ hài lòng đối với điều này, cậu dùng phương pháp sao chép dán, chỉnh sửa hàng chục email trong một lần, tránh cho sau này vô tình quên gửi.

Tô Hoài Minh thống nhất thời gian, mỗi ngày đều tự động gửi email cho Phó Cảnh Phạn.

Làm xong tất cả những điều này, Tô Hoài Minh đóng máy tính mà không nhìn lại hộp thư, chuẩn bị cầm máy tính bảng vừa ăn món thịt bò khô được đầu bếp đặc biệt làm cho mình vừa xem phim truyền hình.