Chương 10: Không còn cách nào

Tô Hoài Minh biết rõ cậu lại phải làm đá kê chân, không hề phản kháng.

Người quản lý không so đo chút chuyện này, nói: “Gần đây tôi bận quá, không chăm lo được cho cậu, cậu tự mình tìm một đứa trẻ phù hợp. Hãy nhớ, tuyệt đối đừng làm gì mờ ám, nếu không, công ty và tổ tiết mục sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu!”

Lúc mỉa mai Tô Hoài Minh, người quản lý thường xuyên nhìn vào điện thoại, lời chưa nói xong đã đứng lên, không nói lời nào mà vội vàng bước ra ngoài.

Tô Hoài Minh uống xong một cốc nước mới đi ra bên ngoài, chuẩn bị trở về.

Cậu vừa đi thang máy xuống tầng một, chuông điện thoại đã kêu lên, người gọi hiển thị là thư ký Chu.

Tô Hoài Minh nhận điện thoại.

“Là Tô tiên sinh phải không?”

“Là tôi.”

“Nghe nói ngài đã tới trung tâm thành phố, có thể phiền ngài tới công ty một chuyến không, Phó tổng có chuyện tìm ngài.”

Nghe thấy vậy, Tô Hoài Minh liền xác định được thân phận của đối phương, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời đối diện, gật đầu nói: “Được, tôi ở bên kia đường, tôi tới ngay đây.”

Toà nhà mà công ty quản lý của Tô Hoài Minh thuê vừa hay ở đối diện tổng công ty Phó thị. Hai toà nhà một toà giống như người khổng lồ với trang thiết bị tiên tiến, một toà giống như một người già không thể che giấu vẻ ngoài tồi tàn của mình, hai bên đối lập vô cùng mạnh mẽ.

Tô Hoài Minh băng qua đường, tiến tới tòa nhà Phó thị.

Cậu còn chưa kịp tiến vào, chỉ nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe bảo mẫu xám đi tới, một người đàn ông vênh váo tự đắc bước ra.

Tô Hoài Minh chỉ có một mình, đằng sau đối phương lại có tới năm sáu trợ lý, toàn bộ đều trang điểm, mặc quần áo hàng hiệu, cả người phát sáng.

Chương Chí Hiên nhướng mày, mỉa mai nói: “Đây không phải là Tô đại minh tinh của chúng ta đó à?”

Tô Hoài Minh ngước mắt nhìn người vừa tới, chưa nhận ra anh ta là ai.

Hai người đối mặt nhìn nhau, Chương Chí Hiên rõ ràng đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng vẫn không nhịn được chau mày.

Mấy ngày không gặp, nhan sắc của Tô Hoài Minh sao lại khác biệt lớn tới như vậy?!

Sắc mặt của Tô Hoài Minh đã khá lên, không còn vẻ mệt mỏi nữa, gò má mượt mà, ánh mắt sáng ngời, cả người tràn đầy cảm giác thiếu niên sạch sẽ.

Đường đuôi mắt dãn ra, hơi hướng lên, tăng thêm nét dịu dàng, da dẻ cũng không còn trắng bạch không chút huyết sắc nữa, cả người trở nên linh động hơn nhiều, không còn kiểu yếu ớt khi mắc bệnh nặng nữa. Chút cảm giác yếu đuối còn sót lại ngược lại khiến người ta bất giác sinh ra sự thương cảm.

Lúc đầu khi ký hợp đồng với Tô Hoài Minh, công ty đã nhìn trúng ngoại hình này của cậu, cũng từng nghĩ tới sẽ ưu ái cậu. Nhưng Tô Hoài Minh lại thất bại trong lúc cạnh tranh với Chương Chí Hiên, bị cướp mất toàn bộ tài nguyên, lại chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể càng lúc càng gầy yếu, trông u ám đờ đẫn, đến nhan sắc cũng xuống dốc rất nhiều.

Chương Chí Hiên hiểu rõ giới giải trí rất xem trọng nhan sắc, lúc này nhìn thấy Tô Hoài Minh, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Chương Chí Hiên không muốn bị mất khí thế, thái độ càng lúc càng kiêu ngạo hống hách. Anh ta nhướng mày, cười nhạo một tiếng: “Mấy ngày nay cậu luôn trốn ở trong nhà, tôi còn tưởng cậu chuẩn bị rút khỏi giới giải trí rồi cơ đấy.”

“Thực ra tôi cũng muốn lắm.” Trước ánh mắt của Chương Chí Hiên, Tô Hoài Minh thở dài một hơi, bất lực nói: “Nhưng công ty lại cứ nhất nhất cầu xin tôi tham gia chương trình truyền hình, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Chương Chí Hiên: “...”